Việt Nam






Tuesday, 13 January 2015

Người Việt nghĩ nhỏ, khó làm việc lớn?


Đảng CSVN  'nên công bố ngay' về tín nhiệm lãnh đạo
9 giờ trước

TBT Trọng: Lấy phiếu tín nhiệm ủy viên bộ chính trị là 'nhạy cảm'



image





Preview by Yahoo


Hội nghị Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 10 'nên và cần' công bố ngay thông tin về lấy tín nhiệm với các lãnh đạo cao cấp trong Đảng cũng như về chuẩn bị 'nhân sự' cho Đại hội Đảng lần thứ XII để dân được biết, mà không nên giữ kín 'nội bộ' như hiện nay, theo nhà quan sát từ trong nước.
Bình luận với BBC hôm 11/01/2015 từ Sài Gòn, ngay sau khi Hội nghị 10 khóa XI hôm thứ Bảy loan báo đã hoàn tất việc lấy phiếu tín nhiệm với 'các đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị và Ban Bí thư khóa XI', cựu thành viên Ban tư vấn của Thủ tướng Chính phủ Việt Nam, bà Phạm Chi Lan nói:
"Tôi nghĩ rằng những thông tin như tín nhiệm, đặc biệt bỏ phiếu tín nhiệm đối với các chức vụ cao cấp trong Đảng cũng hoàn toàn nên và cần cung cấp cho xã hội, tương tự như Quốc hội.
"Khi họ bỏ phiếu đối với một số chức vụ do Quốc hội bầu hay Hội đồng nhân dân các cấp, thì họ đều công bố ngay trên báo chí và mọi người đều có thể theo dõi và biết được mức độ tín nhiệm của các cơ quan dân cử đó.
"Đến Trung ương Đảng cũng vậy, tôi nghĩ cũng rất cần đưa ra mức độ tín nhiệm đối với các vị lãnh đạo, các vị trí lãnh đạo đã khác như thế nào."
Chỉ là nội bộ Đảng?

Nếu Đảng đã nhận là mình có vai trò lãnh đạo và chịu trách nhiệm về sự lãnh đạo của mình, thì bộ máy lãnh đạo của Đảng cũng cần phải công bố công khai về việc trách nhiệm ở trong nội bộ Đảng được đánh giá như thế nàoBà Phạm Chi Lan
Theo cựu Phó Chủ tịch, kiêm Tổng thư ký Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI), các thông tin này cần được công khai hóa vì chúng không chỉ liên quan tới nội bộ Đảng mà còn liên quan tới lợi ích của đất nước, xã hội và toàn dân.
Bà Chi Lan nói: "Bởi vì lãnh đạo Đảng đâu có phải chỉ chuyện của nội bộ Đảng, lãnh đạo Đảng đồng thời cũng là những người lãnh đạo rất cao cấp của đất nước Việt Nam chứ và như trong Hiến pháp cũng nói Đảng là cơ quan lãnh đạo tối cao và chịu trách nhiệm về sự lãnh đạo của mình.
"Cho nên người dân cũng có quyền và cũng cần biết những thông tin về vị trí của các vị lãnh đạo cấp cao trong Đảng được Ban Chấp hành Trung ương đánh giá như thế nào...
"Tôi nghĩ rằng đối với những chức vụ quan trọng trong Đảng, thì phải nói những người được Đảng cử ra để làm các chức vụ trong chính quyền, ví dụ như từ Chủ tịch Nước đến Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội v.v... thì hoặc là ở cấp địa phương, các vị là Bí thư Thành ủy mà đồng thời giữ chức vụ nào đó trong chính quyền, hoặc là trong Hội đồng Nhân dân là đều được đưa ra để lấy phiếu tín nhiệm cả.
"Thế thì những vị còn lại mà chỉ làm chuyên trách công tác Đảng thôi, cũng nên có trách nhiệm một việc tương tự và dù phiếu tín nhiệm các vị được bỏ trong một nội bộ Đảng, nhưng cũng liên quan rất nhiều đến hoạt động của các cơ quan chính quyền.
"Và nếu Đảng đã nhận là mình có vai trò lãnh đạo và chịu trách nhiệm về sự lãnh đạo của mình, thì bộ máy lãnh đạo của Đảng cũng cần phải công bố công khai về việc trách nhiệm ở trong nội bộ Đảng được đánh giá như thế nào," nhà phân tích kinh tế, chính trị Việt Nam nói với BBC ngay sau khi Hội nghị 10 hôm 10/01 cũng cho hay đã tiến hành 'lấy ý kiến Trung ương Đảng' về danh sách bổ sung nhân sự 'quy hoạch Bộ chính trị và Ban Bí thư'.


Lựa chọn của đảng CS Việt Nam cho 5 năm tới?
  • 5 tháng 1 2015

Đại sứ Việt Nam tại Mỹ Phạm Quang Vinh có bài phát biểu khai mạc

Một hội thảo đặc biệt về ‘Lựa chọn chính sách cho 5 năm tới’ vừa khai mạc, và người quan tâm có thể xem trực tiếp qua YouTube.
Đại sứ Việt Nam tại Mỹ Phạm Quang Vinh có bài phát biểu khai mạc tại sự kiện kéo dài cả ngày 5/1.
Dự kiến, trong số các diễn giả có Giáo sư Ngô Bảo Châu, Tiến sĩ Vũ Thành Tự Anh, Giáo sư Trần Đình Thiên…
Ở phiên thảo luận đầu tiên, Giáo sư người Mỹ David Dapice đặt câu hỏi Trung Quốc, Ấn Độ, Indonesia và Việt Nam khác nhau thế nào trong phát triển kinh tế.
Tiến sĩ Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam, nói khó khăn của kinh tế Việt Nam “bắt đầu từ khi gia nhập WTO, đến nay đã kéo 7 năm”.
“Năm 2013, 14 có dấu hiệu phục hồi nhưng mới chỉ phục hồi về sức khỏe, còn các căn bệnh của nền kinh tế chưa giải quyết.”
Hội thảo qua mạng diễn ra cùng ngày khi Hội nghị lần thứ mười Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XI khai mạc tại Hà Nội.


Người Việt nghĩ nhỏ, khó làm việc lớn?
Nguyễn Lễbbcvietnamese.com
  • 8 giờ trước

Cầu Nhật Tân là niềm tư hào của người dân Hà Nội

Hà Nội có cây cầu mới. Phải nói là đẹp và hoành tráng nhất từ trước đến nay. Năm trụ cầu vươn lên sừng sững giữa trời tượng trưng cho năm cửa ô hay năm cánh hoa đào của làng đào Nhật Tân ngay dưới chân cầu.

Đừng nói chi người dân gốc Hà thành, nếu tôi có mặt ở Hà Nội lúc này tôi cũng muốn đứng giữa cầu để ghi lại khoảnh khắc mình được chứng kiến một lần thủ đô thay da đổi thịt.
Thế nhưng, cầu đã thông, xe đã chạy, đi bộ thì cấm thì chụp làm sao đây? Chỉ có nước chạy xe lên cầu rồi dừng lại mà chụp.

Y như rằng, chỉ một hai ngày sau báo chí đã la ầm lên về 'những hình ảnh xấu trên cây cầu đẹp'.
Họ tường thuật những chiếc xe dựng chình ình giữa cầu, nam thanh nữ tú làm dáng giữa dòng xe đang chạy hay dải lan can phân cách cheo leo là thế cũng bị trèo lên để lấy góc ảnh 'độc'.
Trước đó mấy ngày, báo chí còn đưa tin cầu Phú Mỹ trên sông Sài Gòn người dân dàn hàng xem pháo hoa mừng năm mới mặc kệ dòng xe bị chặn ngang giữa đường.

Cũng may chưa có chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Có lẽ cánh tài xế ở Việt Nam đã không còn lạ gì tập quán của dân mình.

Người Việt 'tùy tiện'
Những câu chuyện người Việt 'tùy tiện', 'vô kỷ luật' hay 'thiếu ý thức' như thế nhan nhản trên báo chí mà chúng ta chắc cũng không còn lạ gì.


Ở Việt Nam kẹt xe rất thường xảy ra

Ở Việt Nam kẹt xe thì ai mà không chen? Ai cũng chen mình có muốn không chen cũng không được.
Dĩ nhiên đã kẹt thì càng chen lại càng kẹt. Nguyên tắc phải nhường mới đi được. Nhưng người Việt chỉ muốn đi chứ không muốn nhường. Ai cũng tìm khoảng trống mà lách thì không những không thoát được mà còn làm cho mình và mọi người chùm nhum cả nút.
Nhiều người đi bộ cầu vượt trước mắt đó nhưng không leo sợ cực chẳng thà phang ngang bất chấp tính mạng.

Chợ búa hàng rong thì phải ra lòng đường mới được. Người đi làm về tiện là tấp vào mua giữa đường giữa sá có kẹt xe tắc đường gì cũng kệ.

Rác rến ngoài đường tiện đâu vứt đó. Cực thân đi tìm thùng rác. Chẳng thà để nhếch nhác và mất công người khác quét dọn.

Nhà trên kênh rạch thì cứ thẳng tay ném hết xuống sông cho khỏe để rồi chính môi trường sống của mình bị hủy hoại.

Xem phim nghe nhạc thì mua băng chép đĩa lậu. Đỡ tiền thiệt nhưng giết chết luôn người vắt tim óc sáng tạo để rồi lần sau không còn cái mà coi.

Trộm chó hoành hoành gây náo loạn từ thôn quê đến thành thị thậm chí mất mạng người chỉ vì có nhiều người thích ăn thịt thú cưng của người khác nhưng không muốn mất người bạn trung thành của mình.

Người Việt rất tùy tiện trên đường phố?

Đánh bắt thì tận diệt từ tôm cá, chim chóc thậm chí cho đến côn trùng rắn rít cũng không tha. Ngay miền Tây 'chim trời cá nước' mà giờ đây trong tự nhiên nhiều thứ đã cạn kiệt. Ăn một lúc rồi treo miệng cả đời.
Làm ăn buôn bán thì chụp giựt. Hám một chút lợi không đáng mà mất chữ Tín với khách hàng. Đã không giữ khách lâu dài thì chớ mà còn đuổi khách một đi không trở lại. Rốt cuộc tự mình đoản hậu giống như các nhà hàng chặt chém ở Vũng Tàu phải 'canh me' chộp từng 'con mồi'.
Còn những người bỏ hóa chất vào hàng hóa thực phẩm ăn được đồng một đồng hai mà không biết là mình đã làm thiệt hại không biết bao nhiêu đồng cho người khác và xã hội khiến người ta mang bệnh mang tật cả đời.

Tâm lý đố kị
Những trường hợp kể trên người ta đã ham nhỏ bỏ lớn, được một mà mất hai, thấy cái trước mắt mà không nghĩ đến cái lâu dài. Nói cách khác họ có cái nhìn hạn hẹp.

'Nghĩ nhỏ' như thế không những gây hại cho mình, cho người, cho đời mà còn dễ bị kẻ khác lợi dụng. Mọi thua thiệt mình lãnh đủ.

Cho nên thương lái Trung Quốc đi thu mua đỉa, móng trâu hay lá trà các thứ có trách họ thì cũng buồn cho dân Việt quá dễ dụ.


Nguyễn Hà Đông có bị người khác ghen ghét với thành công 'Flappy Bird'?

Và cũng chính vì nghĩ nhỏ nên nhiều người Việt thấy cái tôi quá lớn lấn át cái lớn thành ra nhỏ.
Người Việt rất thấm thía thói 'dìm hàng' nhau của dân mình. Thậm chí, có người còn ví xã hội Việt Nam như một rổ cua đồng - con nào leo lên sẽ bị con khác kéo xuống.

Cái tôi thì ai mà không có? Mỗi con người từ khi sinh ra đã là một thế giới và ai cũng muốn mình là trung tâm hơn tất cả mọi người. Lẽ thường ai cũng bị tổn thương khi thấy người khác hơn mình và sẽ có cảm giác dễ chịu khi chỉ trích để dìm người khác xuống và nâng mình lên.

Thế nhưng, người dân ở các nước phát triển biết quý trọng nhân tài thì ngoài cái tôi của bản thân người ta còn nghĩ đến lợi ích chung của xã hội mà người tài đem lại. Cho nên, sự ganh tỵ, đố kỵ nếu có cũng không thành cố tật như người Việt.

Nghĩ nhỏ thì nước nào cũng có nhưng để trở thành vết hằn trong tính cách dân tộc thì ắt hẳn nó bắt nguồn từ nếp sống và văn hóa của dân tộc đó.

Trong khi các người Hoa ở hải ngoại tạo thành một khối kết dính bền chặt bên trong không bung ra bên ngoài không phá vào được thì người Việt lại có tiếng là rời rạc, bất hợp tác, phân rã và triệt hạ lẫn nhau.
Đồng ý ganh tỵ là một cảm giác rất con người nhưng nếu nghĩ lớn hơn thì sẽ thấy ai thành tựu đều là nhờ khả năng và công sức của họ. Ghen ghét với họ tức là đã cho là mình không bằng họ và năng lượng để ghen ghét đó nên dành để phấn đấu được như họ. Suy cho cùng họ làm được cũng là đóng góp cho xã hội mà mình cũng có lợi ích trong đó.
Nghĩ nhỏ thì nước nào cũng có nhưng để trở thành vết hằn trong tính cách dân tộc thì ắt hẳn nó bắt nguồn từ nếp sống và văn hóa của dân tộc đó.
Người Việt gốc là nông nghiệp. Cuộc sống gắn chặt với ruộng vườn, thôn xóm, bờ đê, lũy tre không như phương Tây xuất thân du mục hoặc gắn bó với sóng biển, theo vó ngựa đi khắp nơi, hay theo cánh buồm vươn ra đại dương khám phá thế giới.

Không gian sinh tồn cố định đã đóng đinh tư duy người Việt. Họ có khuynh hướng ổn định, yên bình, không xáo trộn và tư duy lợi ích chỉ cần vụ mùa bội thu dư cơm đủ gạo. Người Hoa có truyền thống thương buôn nên tư duy lợi ích của họ không giới hạn - có một muốn được hai còn lòng tham không đáy.
Họ muốn có lớn, được nhiều thì cái lợi nhỏ không thể che khuất tầm nhìn của họ. Lã Bất Vi từ 2.300 năm trước đã biết buôn vua bán chúa đoạt thiên hạ. Nói đâu xa, người Hoa trong Chợ Lớn làm ăn rất coi trọng chữ tín nên nắm trong tay kinh tế thương mại cả một vùng.

Vai trò lãnh đạo
Cá nhân nghĩ nhỏ thì gây hại cho bản thân và người xung quanh còn lãnh đạo nghĩ nhỏ thì tác hại khôn lường đến tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc.

Chủ tịch Sang nói 'lợi ích đất nước, dân tộc là trên hết'

Người Việt nghĩ nhỏ nên tư duy cục bộ, địa phương, bè phái - lo vun vén cho bản thân, gia đình, dòng họ và quê hương mình. Vấn đề là ở chế độ một đảng cầm quyền thì Đảng có vì mình trước hết hay không?
Trong nền chính trị mà một điều cũng Đảng, hai điều cũng Đảng thì bài viết đầu năm của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nghe lạ tai với câu 'lợi ích đất nước, dân tộc trên hết'.
Không biết khi nói như thế ông Sang có đại diện cho Đảng không chứ người đại diện Đảng là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thì nói rất khác.

Tổng bí thư nói phải 'bảo vệ chủ quyền nhưng cũng phải giữ bằng được cho Đảng lãnh đạo'. Tuy nhiên ông không nói rõ giữa hai cái đó thì cái nào quan trọng hơn và nếu không thể đảm bảo hai cái cùng một lúc thì giữ cái nào? Trước đó ông cũng có nói là Đảng quyết 'không chia sẻ quân đội với bất cứ ai' cho nên không rõ Đảng quyết nắm quân đội như vậy là để bảo vệ chủ quyền đất nước hay bảo vệ Đảng?

Mới đây, Tổng bí thư cũng nói tại Đại hội Thanh niên rằng con đường chủ nghĩa xã hội mà Đảng đang dẫn dắt đất nước là 'con đường chưa có tiền lệ' nên còn nhiều thách thức.
Ở đây tôi không hiểu tại sao đa phần các nước đã có con đường phát triển mà thực tế đã chứng minh làm cho dân giàu nước mạnh thì tại sao Việt Nam không đi mà đâm đầu vào con đường chông gai, tương lai mờ mịt mà trăm năm nữa cũng chưa tới?

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lên tiếng phải bảo vệ quyền lãnh đạo của Đảng

Nói đó là ý nguyện của người dân thì cũng không đúng vì bản thân Đảng còn chưa hình dung được chủ nghĩa xã hội hình hài thế nào thì người dân biết gì mà lựa với chọn?
Cần xác định giữa chủ nghĩa xã hội và lợi ích quốc gia cái nào lớn cái nào nhỏ. Nếu đi lên chủ nghĩa xã hội mà dân tộc thịnh vượng, đất nước hùng cường thì không nói làm gì. Còn nếu con đường đó gây chia rẽ dân tộc và kìm hãm đất nước thì tại sao nhất quyết phải đi theo?

Đơn cử thì mô hình kinh tế quốc doanh tàn phá bao nhiêu nguồn lực của đất nước nếu là nước khác thì người ta đã bỏ từ đời nào rồi chứ không như Việt Nam không bỏ được vì nếu bỏ thì còn gì là kinh tế xã hội chủ nghĩa.
Cũng vậy, trong quá khứ nếu Đảng không đặt nặng đấu tranh giai cấp thì đã không bị che mờ mắt không còn thấy lợi ích của đất nước đâu nữa.
Chẳng hạn Đảng sẽ cân nhắc hơn khi quyết định đẩy dân tộc vào lò lửa chiến tranh, hy sinh xương máu hàng triệu đồng bào cả hai miền, làm hao tổn bao nhiêu nguyên khí, làm đất nước thụt lùi bao nhiêu năm để chiến đấu cho hai phe ý thức hệ còn người ta đứng sau cấp vũ khí tiền bạc cho dân mình đánh nhau.
Chẳng hạn Đảng sẽ tỉnh táo thấy chủ quyền lãnh thổ quan trọng hơn là ý thức hệ, không vì 'tình hữu nghị' mà sập bẫy Trung Quốc trong vụ công thư năm 1958 để bây giờ phải xử lý hết sức khó khăn.
Chẳng hạn sau chiến thắng năm 1975 Đảng sẽ nghĩ đến tương lai dân tộc không vì cái kiêu hãnh giai cấp mà đẩy hàng triệu người dân miền Nam vào các trại cải tạo, các khu kinh tế mới thậm chí mất mạng trên biển khơi để hận thù hằn sâu trong lòng dân tộc đến tận bây giờ.


Ông Đặng Tiểu Bình có đường lối ngoại giao thực dụng

Rõ ràng cùng là Đảng Cộng sản nhưng người Trung Quốc họ nghĩ lớn hơn. Họ đặt lợi ích quốc gia là tối thượng còn ý thức hệ chỉ là con bài để lợi dụng Việt Nam mà thôi.

Chính vì vậy họ mới gài bẫy Việt Nam hồi năm 1958 để hỗ trợ cho tham vọng Biển Đông của họ về sau. Và kể từ chủ trương 'mèo trắng mèo đen' thì họ đã từ bỏ con đường kinh tế xã hội chủ nghĩa. Giờ đây với 'Trung Hoa mộng' họ đang mơ trở lại thời kỳ mà Trung Quốc đúng nghĩa là quốc gia trung tâm thế giới. 'Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc' chỉ còn là cái vỏ cho Đảng của họ cầm quyền mà thôi.
Trong hoàn cảnh như vậy nếu Đảng ở Việt Nam vẫn đặt lợi ích của Đảng lên trên lợi ích dân tộc, vẫn còn mơ hồ con đường chủ nghĩa xã hội, tức là vẫn chỉ thấy cái nhỏ mà không nghĩ được cái lớn, thì Việt Nam sẽ mãi là một dân tộc nhược tiểu, đất nước không bứt phá được và sẽ luôn bị người ta hiếp đáp.

Tấm gương lịch sử
Tấm gương người xưa vẫn còn chói rạng. Thái hậu Dương Vân Nga hy sinh ngai vàng của con trao quyền lực cho người có tài cứu nước. Đức Vua Trần Nhân Tông sau khi thắng giặc Nguyên-Mông bỏ qua chuyện cũ lấy lượng bao dung mà hòa giải dân tộc.
Và tổ tiên người Việt cũng không ít những người nghĩ lớn. Đức Vua Lý Thái Tổ dời đô về Thăng Long là nghĩ 'đến muôn đời'. Danh thần Nguyễn Trãi đã dạy 'trồng cây Đức để con ăn'.
Quan chức thời nay chỉ thấy tiền tài vật chất. Nhiều người chỉ vơ vét thật nhiều chứ biết đâu 'trồng cây Đức' mới là đại kế cho con cháu về sau.

Của cải tích trữ như núi ngồi ăn cũng lở, tiền tài gom góp chết có mang theo được không? Quan trọng là có khả năng thì phấn đấu làm lợi cho dân cho nước để lập công đức cho đời. Chứ còn vì lòng tham của bản thân mà đục khoét phá hoại thì hưởng thụ được bao nhiêu để bị muôn người chửi rủa.
Vấn đề là nếu con người ta thấy hại thì ai mà làm. Nhưng vì họ không nhìn ra hại để tránh mà chỉ thấy lợi nên ham.
Và nếu nghĩ nhỏ đã thấm vào máu của người Việt rồi thì khó sửa lắm. Có điều nếu dân trí người dân nâng cao thì tầm nhìn của họ cũng mở rộng hơn. Cho nên mong chờ các thế hệ sau trong điều kiện giáo dục tốt hơn sẽ nghĩ lớn hơn người đi trước.
Điều tối quan trọng là người lãnh đạo phải nghĩ lớn hơn, phải thoát ra khỏi sự ràng buộc về tư tưởng để lấy lợi ích của dân của nước làm trọng. Từ đó mới thấy được cái gì có lợi cho dân thì làm và cái gì có hại thì quyết phải tránh.




Người dân VN đang phải 'trả giá' về thủy điện
9 tháng 1 2015 Cập nhật lúc 20:42 ICT
Giải quyết hậu quả của các dự án thủy điện với nông nghiệp, nông dân và nông thôn đang là 'món nợ' của nhà nước với dân, theo chuyên gia chính sách từ Việt Nam.
Trao đổi với BBC hôm 09/01/2015, nhà nghiên cứu chính sách công Phạm Quý Thọ từ Bộ Kế hoạch và Đầu tư cho rằng Việt Nam hiện đang phải 'trả giá' trong lĩnh vực năng lượng do việc 'tăng trưởng nóng' từ phát triển 'tùy tiện' các dự án thủy điện, thủy lợi trong cả nước nhiều năm qua.
Ông nói: "Đây là một vấn đề rất là lớn, thậm chí Quốc hội đã nhiều lần chất vấn Chính phủ về vấn đề này.
"Đây là một món nợ lớn của Chính phủ đối với Quốc hội và đối với nhân dân về thủy lợi và thủy điện.
Ông Phạm Quý Thọ

PGS Phạm Quý Thọ nói việc giải quyết hậu quả các dự án thủy điện đang là một 'món nợ' với dân.

"Vì người ta đã thấy rất nhiều công trình thủy lợi, thủy điện đang có những ảnh hưởng rất xấu về môi trường, dân sinh, rồi về sản xuất nông nghiệp và lâm nghiệp.
"Vì sao lại có vấn đề này? Theo chúng tôi là đã có một thời gian chúng ta tăng trưởng nóng. Tức là tất cả nhà nhà làm thủy điện, người người làm thủy điện.
"Cho nên ai chạy được các dự án cấp trung ương thì chạy ra trung ương, còn ai mà làm dự án cấp địa phương thì làm cấp địa phương mà không có những tính toán kỹ lưỡng về môi trường, rồi về nhân sinh cũng như rất nhiều vấn đề khác.
"Cho đến nay rất nhiều công trình vẫn còn bỏ hoang và có những cái đương xây dở dang thì xuống cấp nghiêm trọng. Đây là một vấn đề rất lớn mà có lẽ nó để lại hậu quả không chỉ trong độ mấy năm, mà có lẽ là một thời kỳ dài nữa, kinh tế cũng như xã hội Việt Nam là phải chịu hậu quả này."
'Ai phải chịu trách nhiệm?'
Phó Giáo sư Thọ cho rằng có ba cơ quan phải chịu trách nhiệm chính đối với các dự án vốn gây xáo trộn dân sinh, phá hoại môi trường và để lại nhiều hậu quả kinh tế, xã hội nghiêm trọng.
Có mấy cơ quan chịu trách nhiệm, mà người ta đương đưa ra. Trước hết là người ta nói đến Bộ Công thương, mà trực tiếp ông Bộ trưởng đấy phải giải trình.Thứ hai là Bộ Nông nghiệp, bởi vì trong đền bù thì nó liên quan đến đất lâm nghiệp rồi đất rừng, tái tạo lại nhưng rồi cũng không làmPGS. TS. Phạm Quý Thọ
"Thế còn trách nhiệm là ai thì hiện nay có mấy cơ quan chịu trách nhiệm, mà người ta đương đưa ra. Trước hết là người ta nói đến Bộ Công thương, mà trực tiếp ông Bộ trưởng đấy phải giải trình.
"Thứ hai là Bộ Nông nghiệp, bởi vì trong đền bù thì nó liên quan đến đất lâm nghiệp rồi đất rừng, tái tạo lại nhưng rồi cũng không làm.
"Thứ ba nữa là các Ủy ban Nhân dân các cấp có lẽ là vì quyền lợi của địa phương mà người ta cũng cấp phép rất nhiều, đặc biệt là những nơi có những độ dốc lớn thí dụ như là miền Trung, thí dụ như là miền Bắc Việt Nam, hoặc thậm chí là vùng Tây Nguyên.
"Rồi người ta nói đến những vấn đề xã hội, cái tác động vấn đề xã hội, đặc biệt là vấn đề dân sinh, các dự án này không làm thỏa đáng cái đền bù cho người dân... như cơ sở vật chất.
"Thậm chí những dự án lớn như Thủy điện Lai Châu của nhà nước tập trung như thế nhưng cũng không làm cho người dân yên tâm, mà đến nay rất nhiều dự án vẫn chưa hoàn chỉnh."
Trong cuộc trao đổi với BBC hôm 09/01/2015, PGS. TS. Phạm Quý Thọ cũng bình luận về các bài học về hoạch định, thực hiện chính sách mà trước mắt để giải quyết hậu quả và về lâu dài là để tránh lặp lại các cách làm không tốt.
Ông cũng đề cập tới một số vấn đề liên quan tới có nên làm hay không 'năng lượng nguyên tử' ở Việt Nam và nhìn chung cần quan tâm điều gì nhất khi ra các quyết định chính sách trong lĩnh vực năng lượng và phát triển này.




'Phải tăng chế tài với dự án lấy đất của dân'

10 tháng 1 2015 Cập nhật lúc 22:43 ICT
Nhà nước Việt Nam phải bắt buộc các 'dự án lấy đất của dân' dù là dưới danh nghĩa nhà nước hay nhà đầu tư tư nhân, hay bất cứ ai, phải 'cam kết và đóng kinh phí' vào quỹ an sinh xã hội và quỹ chống rủi ro với địa phương, theo nhà nghiên cứu chính sách cộng đồng từ trong nước.

Trao đổi với BBC hôm 09/1/2015, Tiến sỹ Trần Tuấn, Giám đốc Trung tâm nghiên cứu và đào tạo phát triển cộng đồng (RTCCD) thuộc Vusta cho rằng dù là dự án thủy điện, thủy lợi, điện nguyên tử, hay sân gôn, hoặc phát triển khu du lịch, đô thị mới v.v..., hễ 'lấy đất' của người dân, thì phải có cam kết và thực hiện cam kết chống rủi ro và đảm bảo an sinh xã hội cho người dân, địa phương và các đối tượng bị ảnh hưởng.

Ông nói: "Đã có chữ nhà nước tham gia vào thì vấn đề an sinh xã hội phải được đặt ra, để về sau này chúng tôi cho rằng phải tiến đến một vấn đề về luật, để đảm bảo đưa vào một cách chặt chẽ.
"Nhưng rõ ràng rằng khi người dân bị ảnh hưởng, nhất là các đối tượng bị ảnh hưởng trong dự án như thế thì dự án đó phải có trách nhiệm đóng góp cho quỹ An sinh Xã hội để đảm bảo cho người dân khi sinh kế sau này bị ảnh hưởng, thì Nhà nước phải lấy nguồn đã đóng của dự án (chi) cho vấn đề an sinh xã hội đó để đảm bảo vấn đề đời sống của người dân.


Bắt buộc các dự án phải có một khoản kinh phí ban đầu đóng vào quỹ An sinh Xã hội, để đảm bảo cho các đối tượng người dân bị mất đất đai... Nếu làm được như thế thì có thể giảm thiểu được ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống của người dânTiến sỹ Trần Tuấn (Vusta)

"Như thế là có thể là về mặt chính sách trong thời gian tới đây là bắt buộc các dự án phải có một khoản kinh phí ban đầu đóng vào quỹ An sinh Xã hội, để đảm bảo cho các đối tượng người dân bị mất đất đai. Và tôi nghĩ rằng nếu mà làm được như thế thì có thể giảm thiểu được cái phần gọi là ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống của người dân khi mà các dự án triển khai, đặc biệt là các dự án tư nhân."

Về trách nhiệm của các nhà đầu tư với các địa phương nếu và khi gây ra, để lại các hậu quả từ các dự án năng lượng, thủy điện, thủy lợi v.v..., nhà nghiên cứu chính sách cộng đồng nêu quan điểm:
"Khi họ dừng dự án, thậm chí khi họ phá sản đi nữa, thì cái để lại hậu quả là vấn đề môi trường... Và cái môi trường ảnh hưởng trực tiếp ngay là các địa phương mà nơi có dự án.

"Thế thì đây là một vấn đề thể hiện rằng trong thời gian vừa qua, các dự án đã làm, chúng ta không có được một cái đánh giá tiền khả thi đúng nghĩa, tức là một cách khách quan và khoa học.
"Đồng thời giữa các bên tham gia, trong đó kể cả chính quyền địa phương, một là có thể thiếu hiểu biết, do thiếu hiểu biết, hai là không được thông tin một cách đầy đủ, về tính trước những rủi ro có thể xảy ra đối với dự án trong trường hợp đó," nhà nghiên cứu chính sách cộng đồng nói với BBC.

Chỉ là chi mộ có chi mô





Biển Đông : Bắc Kinh lập lực lượng bán vũ trang ở Tam Sa
mediaTam Sa (tên gọi của Trung Quốc) nằm trong quần đảo Hoàng Sa (DR)
Theo báo Đài Loan Want China Times, số ra ngày hôm nay, 11/01/2015, trích dẫn Báo Kinh tế Hồng Kông, bất chấp sự phản đối của Việt Nam, chính quyền Bắc Kinh, vào ngày 06/01 vừa qua, đã cho thành lập một ban chỉ huy dân quân vũ trang nhằm hỗ trợ cho các đòi hỏi về chủ quyền của Trung Quốc tại Biển Đông.

Chính quyền Tam Sa, mà Bắc Kinh thành lập năm 2012, tại đảo Phú Lâm, Hoàng Sa, đã quyết định thành lập ban dân quân vũ trang này, với nhiệm vụ là củng cố hoạt động quản lý và các đòi hỏi lãnh thổ tại vùng biển đang có tranh chấp, đồng thời, tiến hành huấn luyện, cung cấp các thiết bị quân sự cho các tàu cá có vũ trang.

Ngay sau lễ khai trương ban chỉ huy dân quân, một cuộc tập trận được tiến hành và kéo dài trong 7 ngày với sự tham gia của lực lượng tuần duyên, dân quân vũ trang địa phương và lực lượng ngư chính. Khi cần, lực lượng dân quân vũ trang này cũng có thể được huy động tham gia các hoạt động cứu hộ, cứu nạn trong khu vực.
Hiện nay, quân đội Trung Quốc đã có ba đơn vị đồn trú trong khu vực dưới sự quản lý của chính quyền Tam Sa.

Đại diện Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết, ngày 08/01, chính phủ Việt Nam đã phản đối quyết định nói trên của Trung Quốc và coi hành động này của Bắc Kinh là vi phạm Tuyên bố chung về ứng xử tại Biển Đông năm 2002 mà Trung Quốc đã ký kết với Hiệp hội các nước Đông Nam Á –ASEAN.

Trong thời gian qua, Trung Quốc gia tăng sự hiện diện tại Biển Đông để củng cố các đòi hỏi chủ quyền, lãnh thổ. Ngoài việc xây dựng một đường băng và cảng, Trung Quốc đã hoàn tất một cơ sở kiên cố ở Đá Chữ Thập (Trung Quốc gọi là Vĩnh Thử đảo) trong vùng quần đảo Trường Sa.
Các đảo này có thể được cải tạo, xây dựng thành những căn cứ quân sự mà Trung Quốc sẽ sử dụng để bảo vệ và hỗ trợ cho các hoạt động thăm dò, khai thác dầu khí tại những vùng biển đang có tranh chấp.



Chính phủ Việt Nam đang ‘dâng’ nền kinh tế nước nhà cho Trung Quốc?

Xe chở hàng hóa từ Trung Quốc tại cửa khẩu Tân Thanh ở Việt Nam.

Xe chở hàng hóa từ Trung Quốc tại cửa khẩu Tân Thanh ở Việt Nam.
·    
·    
·    
·  

Tin liên hệ

04.01.2015
Năm 2014 khép lại trong bối cảnh bức tranh kinh tế nước nhà vẫn nham nhở với sự lấn át của những mảng màu u tối: gần 68.000 doanh nghiệp Việt Nam giải thể hoặc ngưng hoạt động, tăng 14,5% so với cùng kỳ năm ngoái, trong khi cả năm 2014 chỉ có gần 75.000 doanh nghiệp đăng ký thành lập mới, giảm 2,7% so với năm ngoái; cả ngành công nghiệp không có lấy một doanh nghiệp nào làm được con ốc vít cho ra hồn; năng suất lao động của Việt Nam chỉ bằng 1/18 Singapore, 1/6 Malaysia và 1/3 Thái Lan & Trung Quốc; v.v.

Đặc biệt, trong khi các phương tiện truyền thông nhà nước và quan chức chính phủ tỏ ra hoan hỉ trước “thành tích” tăng trưởng vượt chỉ tiêu đề ra (5,93% so với 5,8%) và con số nhập siêu 2 tỷ USD thì người ta dường như lại cố tình bỏ qua một sự thật nhức nhối mà lẽ ra phải được báo động ở mức thảm hoạ – đó là tình trạng nhập siêu từ Trung Quốc.

Cách đây đúng một năm, tác giả bài viết này đã có bài phân tích trên VOA với tiêu đề “Nhập siêu từ Trung Quốc: Cấp độ báo động ngày càng lớn và những cái tai ngày càng điếc”.

Một năm sau, điều mà tác giả từng gióng lên hồi chuông báo động trên đây lại càng… đáng báo động: Trong khi tốc độ gia tăng xuất khẩu sang Trung Quốc chỉ tăng 13% thì tốc độ gia tăng nhập khẩu từ Trung Quốc lại tăng đến 18%; hệ quả là tỷ trọng kim ngạch nhập khẩu từ Trung Quốc chiếm tới29,5% tổng kim ngạch nhập khẩu, tăng 1,5 % so với năm 2013. (Lưu ý: Mặc dù xuất khẩu sang Trung Quốc tăng 13% song tỷ trọng xuất khẩu sang Trung Quốc trong tổng kim ngạch xuất khẩu năm 2014 vẫn chỉ chiếm 9,9% như năm ngoái, và gần như không thay đổi kể từ năm 2000 đến nay.)

Đồ thị: Tỷ trọng XNK giữa Việt Nam – Trung Quốc trong tổng

kim ngạch xuất nhập khẩu (KNXNK) của Việt Nam năm 2000–2014

Sau 10 năm kể từ khi bài toán nhập siêu từ Trung Quốc lần đầu tiên được công luận đặt ra một cách nghiêm túc, tình hình vẫn diễn ra theo chiều hướng ngày càng tồi tệ, năm sau xấu hơn năm trước, tỷ trọng nhập khẩu từ Trung Quốc trong tổng kim ngạch nhập khẩu từ mức 9,2% năm 2000 đã lên đến mức báo động đỏ 29,5% năm 2014.

Dĩ nhiên, số liệu thống kê ở đây còn chưa tính đến lượng hàng hoá nhập lậu từ Trung Quốc, vốn tràn lan trên thị trường và vượt ra ngoài tầm kiểm soát của những “đội quân tham nhũng” mang tên “hải quan”, “biên phòng”, “cảnh sát kinh tế” hay “quản lý thị trường”.

Cứ đà này thì chỉ vài năm nữa thôi, nhập khẩu từ Trung Quốc sẽ chiếm phần lớn tổng kim ngạch nhập khẩu; hàng hoá “made in China”, vốn đa phần độc hại và chất lượng thấp, sẽ bóp chết nền sản xuất trong nước.

Như vậy, cùng với thực tế hàng hoá Trung Quốc ngày càng tràn ngập thị trường Việt Nam, hoạt động buôn lậu hàng hoá từ Trung Quốc về Việt Namngày một phổ biến, tình trạng hầu hết các dự án hạ tầng trọng điểm quốc gia rơi vào tay nhà thầu Trung Quốc, làn sóng doanh nghiệp Trung Quốcthâu tóm doanh nghiệp Việt Nam, hiện tượng các nhà đầu tư Trung Quốcsăn lùng bất động sản Việt Nam, vấn nạn người lao động Trung Quốc nhan nhản trên khắp lãnh thổ Việt Nam, chúng ta đã có thể khẳng định chắc nịch ngay từ bây giờ rằng: Chính phủ Việt Nam đang hai tay “dâng” nền kinh tế nước nhà cho Trung Quốc./.

***Tham khảo:
2) Cầm Văn Kình – Doanh nghiệp Việt "nóng mặt" vì không làm nổi ốc vít (Tuổi Trẻ | 2.11.2014)
3) Phương Linh – Những thăng trầm của kinh tế Việt Nam 2014(VnExpress | 31.12.2014)
6) Cách nào để giảm nhập siêu (Tiền Phong | 8.9.2005)
7) Tú Uyên – Hàng lậu Trung Quốc lại lộng hành (Pháp luật | 31.12.2014)
8) Vĩ Thanh – Hàng Trung Quốc vẫn tràn ngập thị trường Việt Nam(Sống Mới | 11.5.2014)
9) Tư Hoàng – Hàng lậu từ Trung Quốc “gây đổ vỡ sản xuất trong nước” (Thời báo Kinh tế Sài Gòn | 29.12.2014)
10) Thành Trung – Error! Hyperlink reference not valid. (Dân Trí | 24.4.2012)




14 hrs ·
Nguyễn Thanh Phượng, Con gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ. Lại thêm 1 khúc ruột ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..


Nguyễn Thanh Phượng, Con gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ.  Lại thêm 1 khúc ruột ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..
Like ·  · Share


Đảng CSVN Làm sao bảo vệ nổi Chủ nghĩa Mác Lê đã như cái xác chết thối rữa?

No comments:

Post a Comment

Featured post

Bản Tin buổi sáng-20/11/2024

My Blog List