Quân
Đội Nhân Dân của Dân hay của đảng?
Sự mua quan
bán chức trong giới lãnh đạo Đảng!.wmv
Preview by Yahoo
|
|||||||
Lê Dủ Chân (Danlambao) - Tư tưởng
cho rằng quân đội phải trung thành với một thành phần nào đó trong xã hội với
mục đích biến quân đội thành một công cụ riêng tư để bảo vệ cho quyền lợi cá
nhân, phe nhóm hoặc đảng phái của mình như lời tuyên bố sau đây của ông Nguyễn
Phú Trọng "...Chỉ có Đảng Cộng sản VN là tổ chức duy nhất lãnh đạo
Quân Đội Nhân Dân VN. Sự lãnh đạo quân đội không thể phân chia cho bất kỳ một
cá nhân nào, một lực lượng chính trị nào khác..." là tư tưởng của
những kẻ độc tài, phong kiến đặt cá nhân mình, dòng họ của mình, tổ chức, đảng
phái của mình lên trên tổ quốc và nhân dân, sỉ nhục đến bản chất cao cả và
trách nhiệm thiêng liêng của quân đội một quốc gia...
*
Kính thưa quý vị tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ
quan và binh sĩ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam (QĐNDVN).
1- Quân Đội Nhân Dân Việt Nam là quân đội của
nước Việt Nam, của dân tộc Việt Nam, là một tập thể con dân Việt Nam được nuôi
dưỡng, huấn luyện và trang bị bằng tiền thuế của nhân dân Việt Nam, có nhiệm vụ
bảo vệ tổ quốc và dân tộc Việt Nam trước hai loại giặc đó là giặc ngoại xâm và
giặc nội xâm và chỉ chịu trách nhiệm trước tổ quốc và nhân dân Việt Nam.
2- Đảng phái chính trị, cho dù là đảng đang
cầm quyền cũng chỉ là một tổ chức chính trị có tính cách giai đoạn đối với sự
tồn vong của một quốc gia và chiều dài lịch sử của một dân tộc.
Đảng cộng sản Việt Nam chỉ là một tổ chức của
những người theo chủ nghĩa cộng sản, nó không khác gì các đảng phái, mặt trận,
hội đoàn khác trong sinh hoạt chính trị của xã hội Việt Nam ta từ trước đến
nay, do đó mọi lý luận muốn đồng hóa đảng cộng sản Việt Nam với tổ quốc Việt
Nam, với dân tộc Việt Nam chỉ là ngụy biện ngang ngược nhằm phục vụ cho mưu đồ
ngàn năm cai trị của đảng cộng sản đối với dân tộc Việt Nam.
3- Sinh mạng quân đội của một quốc gia lệ
thuộc vào sự sống còn của quốc gia đó, dân tộc đó, còn nước còn dân còn quân
đội.
Trong lúc đó sinh mạng của một đảng phái chính
trị chỉ lệ thuộc vào sự tín nhiệm của nhân dân. Dân còn tin thì còn nắm chính
quyền, dân hết tin nếu không tự động thoái vị sẽ bị dân thay thế bằng lá phiếu
trong chế độ dân chủ hoặc bằng một cuộc cách mạng lật đổ trong chế độ độc tài
(như quý vị đã chứng kiến qua sự thay đổi chính quyền trong các nước theo thể
chế tự do dân chủ và sự sụp đổ của các chế độ cộng sản, độc tài ở Đông Âu, Bắc
Phi và Trung Động trong thế kỷ 20, 21 này).
4- Bản chất của quân đội là bảo quốc an dân
trong lúc đó bản chất của một đảng phái chính trị là giành chính quyền để cai
trị dân theo đường lối chính sách của mình.
Quân đội của một quốc gia không tham gia chính
trị cai trị nhân dân, nhưng có nhiệm vụ chính trị là chống lại bất cứ thế lực
nào, dù đến từ bên ngoài (giặc ngoại xâm), hoặc phát xuất từ bên trong (giặc
nội xâm) có âm mưu, hành động làm tổn hại đến sự an nguy của tổ quốc và hạnh
phúc của nhân dân. Do vậy với trách nhiệm chính trị của quân đội phải là lực
lượng tiên phong chống ngoại xâm và trừng phạt bất cứ thế lực chính trị đương
quyền nào đi ngược lại quyền lợi của quốc gia và dân tộc, bán nước, phản quốc,
hại dân.
5- Quân sử của các nước trên thế giới cũng như
quân sử của nước Việt Nam ta đã chứng minh rằng một lực lượng quân sự dù do bất
cứ cá nhân nào, dòng họ nào, chế độ nào thành lập, một khi lực lượng quân sự đó
trở thành quân đội của một quốc gia thì nó là tài sản chung của quốc gia đó,
của dân tộc đó cho dù cá nhân, dòng họ, chế độ thành lập ra nó không còn quyền
lực hoặc bị khai tử bởi bất cứ lý do gì.
Quân đội đời nhà Lý nước ta là một quân đội
anh hùng đã từng đánh Tống bình Chiêm, sau khi nhà Lý không còn, quân đội đó
vẫn tiếp tục truyền thống anh hùng, phục vụ tổ quốc dưới đời nhà Trần chống
quân Nguyên Mông lập nên những chiến công hiển hách cho dân tộc ta.
Nhìn ra thế giới, quân đội của hầu hết các
nước như Pháp, Nhật, Nga, Mỹ, Phi, Đại Hàn, Thái... vẫn tồn tại vĩnh viễn với
tổ quốc của họ cho dù chính quyền các nước đó liên tục thay đổi từ tay đảng này
qua đảng khác, từ tập đoàn này đến tập đoàn khác nắm giữ.
Tư tưởng cho rằng quân đội phải trung thành
với một thành phần nào đó trong xã hội với mục đích biến quân đội thành một
công cụ riêng tư để bảo vệ cho quyền lợi cá nhân, phe nhóm hoặc đảng phái của
mình như lời tuyên bố sau đây của ông Nguyễn Phú Trọng "...Chỉ có
Đảng Cộng sản VN là tổ chức duy nhất lãnh đạo Quân Đội Nhân Dân VN. Sự lãnh đạo
quân đội không thể phân chia cho bất kỳ một cá nhân nào, một lực lượng chính
trị nào khác..." là tư tưởng của những kẻ độc tài, phong kiến đặt
cá nhân mình, dòng họ của mình, tổ chức, đảng phái của mình lên trên tổ quốc và
nhân dân, sỉ nhục đến bản chất cao cả và trách nhiệm thiêng liêng của quân đội
một quốc gia.
Kính thưa quý vị.
Trong 70 qua, dưới sự kềm kẹp của đảng cộng
sản, QĐNDVN đã đánh mất đi bản chất, truyền thống của mình để trở thành một
công cụ của đảng cộng sản Việt Nam.
Hoàn cảnh của QĐNDVN không khác gì hoàn cảnh
của người dân Việt Nam hôm nay.
Dân được tôn lên làm ông chủ nhưng phải chịu
sự lãnh đạo và quản lý của đảng, quân đội là quân đội của dân nhưng phải tuyệt
đối trung thành với đảng thay vì trung thành với tổ quốc và nhân dân; Chủ Tịch
nước là Tư Lệnh tối cao của QDND nhưng phải chấp hành lệnh của bí thư quân ủy
trung ương (đảng trưởng đảng cộng sản); Tư Lệnh quân đoàn, sư đoàn phải nghe
lệnh của chính ủy; Tiểu Đoàn trưởng, Đại Đội trưởng phải tuân theo lời của
chính trị viên... Đó là một nghịch lý mang tính hài hước mà không có một quân
đội văn minh nào trên thế giới có thể chấp nhận. Nhưng oái ăm thay cái
"nghịch lý mang tính hài hước" đó vẫn tồn tại đối với QĐNDVN trong 70
năm nay!
Ngày 20-7-2005, Bộ Chính trị Ban Chấp hành
Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa IX ban hành Nghị quyết số 51-NQ/TW “Về
việc tiếp tục hoàn thiện cơ chế lãnh đạo của Đảng, thực hiện chế độ một người
chỉ huy gắn với thực hiện chế độ chính ủy, chính trị viên trong Quân đội nhân
dân Việt Nam” để khẳng định lại sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về
mọi mặt của Đảng đối với quân đội. Quan hệ giữa chính ủy, chính trị viên với
người chỉ huy là quan hệ phối hợp công tác, khác trước đây là quan hệ chỉ huy,
phục tùng. Chính ủy, Chính trị viên chịu trách nhiệm trước Đảng và cấp trên về
mọi mặt công tác đảng và quân sự, được quyền "quyết định tối hậu".
Qua nghị quyết này các cấp chỉ huy quân đội từ
bộ Bộ Trưởng Quốc Phòng cho đến cấp nhỏ nhất là Tiểu Đội trưởng chỉ là những
con bù nhìn trước đảng.
Là một quân nhân, quý vị có thấy đó là một sự
kềm kẹp không? Sự kềm kẹp này đúng hay sai đối với trách nhiệm của quân đội
trong một quốc gia? Mục đích của sự kềm kẹp là gì? Tại sao QĐNDVN phải bị đặt
dưới sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của đảng? Nếu như thế thì nhân
dân, quốc hội, chính phủ ở đâu và là gì đối với quân đội? QĐND hiện nay là quân
đội của nước Việt Nam hay là quân đội riêng của đảng cộng sản Việt Nam? Trong
trường hợp đảng vì lợi ích của cá nhân, của phe nhóm đi ngược lại quyền lợi của
tổ quốc của nhân dân như trong hoàn cảnh của nước ta hiện nay thì quý vị nghĩ
như thế nào? Và sẽ làm gì?
Quân đội có thể có bao nhiêu tổ quốc? Có thể
có bao nhiêu dân tộc? Và có thể có bao nhiêu đảng phái?
Tôi tin rằng trong thâm tâm của quý vị đã thấy
rõ vấn đề và mong rằng vào một ngày đẹp trời nào đó quý vị sẽ trả lời nhưng câu
hỏi thô thiển trên trước quốc dân đồng bào Việt Nam bằng hành động sáng suốt
của mình.
Trân trọng kính chào.
Bộ chính trị đảng CSVN luôn tự lừa dối chính mình
Tân Ngọc
Già (Danlambao) -
Đáng lý ra chúng ta cũng chẳng nên quan tâm gì một Nguyễn Bá Thanh bởi vì đối
với cộng sản tên nào địa vị ngôi cao - sống lâu thì tội lỗi càng nhiều, nợ máu
nhân dân càng chất chồng, chết được tên nào thì đỡ cho bá tánh thiên hạ chừng
ấy. Nhưng do gần đây thông tin dư luận về hiện tượng Nguyễn Bá Thanh khá nhiều
và có lẽ dân Đà Nẵng ngưng không nhắc đến Thanh nữa khi nào đảng báo tin vô
cùng thương tiếc “con tự do” của Nguyễn Bá Thanh đã thôi không còn động đậy
nữa. Cho nên Tân Ngọc Già này đành phải chạy theo thời thế góp thêm một bãi cho
đầy bô Bộ Chính trị vậy.
Chúng ta đừng quên rằng đảng Cộng sản như con
tắc kè cụt đuôi xanh đỏ lẫn lộn. Còn nhớ vào những ngày tháng man di mọi rợ -
khi đảng Cộng sản vừa mới chập chững ra đời dưới sự lãnh đạo của lão Hồ Chí
Minh phải đổi tên đảng liên tục từ chiêu bài tên hiệu để dụ dỗ nhiều người ái
quốc lầm tưởng đứng vào hàng ngũ cộng sản mà ngỡ là không phải cộng sản, như đã
từng giải tán đảng Cộng sản Đông Dương để tạo tên mới là đảng lao động Việt
Nam. Kế thừa sách lược của lão Minh sau này cướp được chính quyền miền Bắc, rồi
cướp cả chính quyền miền Nam nắm trọn quyền điều hành đất nước. Vậy mà Bộ chính
trị đảng cộng sản Việt Nam còn chưa dám công khai tuyên bố chính thức ngày 2
tháng 9 là ngày tử tận của lão Minh làm cho người không hiểu biết lầm tưởng
rằng Hồ Chí Minh chết vào ngày 3 tháng 9. Tại sao giấu giếm? Tại sao phải để
vài chục năm sau mới dám công khai ngày chết của lão Minh như mèo ịa vậy? Bởi
vì đó là thói quen gian trá thuộc về truyền thống của đội ngũ tiền phong, của
“đỉnh cao trí tuệ loài người”. Mà thực chất là sự yếu kém về an ninh chính trị
ngày nay sự yếu kém này người cộng sản còn sợ đa nguyên đa đảng nên buộc lòng
phải nêu cao khẩu hiệu kiên quyết không đa nguyên đa đảng...
Chúng ta có lạ gì tướng Nguyễn Chí Thanh năm
xưa từng bị B52 dập cho tử vong trong chiến trường đường 9 Nam Lào nhưng cộng
sản luôn tuyên truyền lu loa Thanh chết vì bạo bệnh, không có tuyên bố nào của
cộng sản được đảm bảo đúng sự thật. Xương máu đồng đội cộng sản ngã xuống rồi
còn bị tận dụng dập chung một hố để chứng tỏ quân ta chết ít hơn quân thù, thì
ngày nay Nguyễn Bá Thanh cũng vậy, tuy rối loạn sinh tủy mà “rất tỉnh táo”, tuy
bác sĩ Hoa Kỳ bó tay rồi mà “tao khỏe mà có chi đâu” nhờ có những bưng bít dối
trá như vậy, nhờ có ung thư đột tử của Phạm Quý Ngọ dư luận trong và ngoài nước
mới hiểu được bản án tử hình dành cho “nhân nào quả nấy” của loài ngưu tầm
ngưu.
Rồi có ai biết được một ngày nào đó còn có
nhiều chuyện thâm cung bí sử khác sẽ từ từ lòi ra thêm như ông phó Thủ tướng
Trương Vĩnh Trọng nhân vật ít tai tiếng hiện nay đang nằm chờ chết nơi quê nhà
vì căn bệnh ung thư được ông phát hiện chỉ vài tháng sau khi về hưu. Ông ta
cũng từng là trưởng Ban nội chính Trung ương đảng Cộng sản nhưng bị giải thể
một cách êm ái trong khi nhu cầu chống tham nhũng như dầu sôi lửa bỏng. Từ ngày
rời ghế phó Thủ tướng Chính phủ ông phải âm thầm điều trị tại Sing rồi không
biết ngày nào có phải qua Mỹ như Nguyễn Bá Thanh và dư luận cũng có quyền đặt
dấu hỏi có thể ông đã bị đầu độc chăng? Xin lưu ý hai từ “có thể” này còn có
nghĩa là việc gì cũng có thể xảy ra trong một chế độ cực kỳ phản động, con tố
cha, vợ giết chồng, trò giết thầy nhưng luôn được biểu dương tán thưởng. Ông Bà
ta thường nói một lần bất tín vạn lần bất tin hoặc một lần bắt được là mười lần
không. Điều này không có gì xa lạ với những con chiên vô thần của Mác. Đây còn
là đòn thanh trừng êm ái của Bộ Chính trị cộng sản Việt Nam mà đặc trưng này
được giáo huấn gia truyền từ đảng Cộng sản Trung Quốc.
Dư luận lần nữa đang nghi vấn có phải “bàn tay
nhung” điều khiển từ xa và Ban bảo vệ sức khỏe Trung ương dùng để quan tâm chăm
sóc sức khỏe giới chóp bu còn là nơi biểu diễn ca khúc tống biệt hành sau cùng
cho các nguyên thủ cộng sản như cái chết của cố thủ tướng Võ Văn Kiệt là một
điển hình và ngày nay không phải chỉ có những người trong chăn mới biết chăn có
rận.
Thôi thì ông Nguyễn Bá Thanh nếu còn sống, ông
Trương Vĩnh Trọng nếu còn sức lực và cả ông Nguyễn Minh Triết nữa - người mà
giữa nhiệm kỳ đang làm chủ tịch nước cũng đã phát hiện mình bị bệnh ung thư.
Xin các ông hãy cất lên tiếng nói lương thiện sau cùng cũng như loài chim trước
khi chết còn biết cất lên tiếng hót đau thương. Âu đó cũng là sự quả báo công
bằng của Đấng tạo hóa dành cho mỗi con người đều có quyền bình đẳng một lần
sinh ra và một lần chết đi cho dù các nguyên thủ cộng sản khi đương thời có làm
mưa làm gió, đẳng cấp cao cỡ nào cuối cùng cũng phải chết giống như bao người
dân đen thế thôi.
Thủ tướng cho mở casino tại đặc khu Phú Quốc
Bạn đọc
Danlambao -
Sau màn thắng lớn tại hội nghị trung ương 10, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tiếp
tục thể hiện quyền lực tuyệt đối khi vừa chấp thuận mở casino với vốn đầu tư ít
nhất 4 tỷ đô-la tại đặc khu Phú Quốc, thuộc tỉnh Kiên Giang.
Quyết định trên được văn phòng chính phủ thông
báo hôm 17/1/2015, theo đó dự án mở casino tại Phú Quốc sẽ được giao cho bộ kế
hoạch đầu tư phối hợp cùng ủy ban nhân dân tỉnh Kiên Giang thực hiện.
Việc cho phép các hoạt động casino vốn được
xem là vấn đề 'nhạy cảm' đối với đảng cộng sản, mặc dù trên thực tế đã có ít
nhất 7 casino hoạt động hợp pháp trên lãnh thổ Việt Nam.
Theo luật pháp hiện hành, các casino tại Việt
Nam – hay còn gọi là sòng bạc, hoặc 'trò chơi giải trí có thưởng' theo cách gọi
cộng sản – chỉ được phép phục vụ cho khách nước ngoài. Công dân Việt Nam bị cấm
tham gia các hoạt động mang tính cờ bạc.
Hồi tháng 8/2014, bộ tài chính đã ban hành dự
thảo nghị định về kinh doanh casino. Theo đó, dự thảo này có điều khoản cho
phép công dân Việt Nam trên 21 tuổi được phép vào chơi trong casino.
Dự kiến, khi nghị định trên được thông qua,
casino của gia đình thủ tướng tại Phú Quốc sẽ kiếm được bộn tiền.
Vấn đề mở casino cũng gây nhiều tranh cãi
trong bộ chính trị cộng sản Việt Nam. Do chủ trương hạn chế casino, các ủy viên
bộ chính trị tranh nhau một xuất để giành lấy dự án bộn tiền cho các 'sân sau'
của mình.
Đặc khu Phú Quốc cũng chính là 'sân sau' đầy
tiềm lực của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng - một cựu y tá quê gốc tại Kiên Giang.
Được xem là 'cái nôi' quyền lực của gia đình
thủ tướng, Kiên Giang cũng là nơi mà ông Nguyễn Thanh Nghị – con trai lớn của
ông Dũng đang giữ chức phó bí thư kiêm phó chủ tịch tỉnh.
Ông Nghị cũng từng là thành viên thuộc tổ công
tác về phát triển khu kinh tế hành chính Phú Quốc, một trong ba đặc khu kinh tế
lớn nhất Việt Nam.
Để giữ chắc quyền lực kinh tế cho gia đình,
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã cho thành lập hẳn một lữ đoàn 950 – có nhiệm vụ
bảo vệ Phú Quốc.
Cùng với việc củng cố quyền lực cả về chính
trị lẫn kinh tế cho gia đình, Nguyễn Tấn Dũng sẽ còn tiếp tục cai trị nhân dân
Việt Nam trong nhiều năm tới. Nếu không thể lật đổ chế độ cộng sản, tương lai
dân tộc chắc chắn sẽ trở nên bi đát hơn qua bàn tay của cựu y tá này.
No comments:
Post a Comment