Con
gái Nguyễn Bá Thanh hé lộ cái chết của cha
ĐỌC BÁO VẸM: Ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc là
xuyên tạc
Preview by Yahoo
|
|||||||
Lê Nam Khoa (Danlambao) - Trong bài thơ viết
cho cha, cô Nguyễn Hoài An đã có những câu thơ mà qua đó
người ta có thể hiểu được Nguyễn Bá Thanh - cha của cô - đã bị đảng ám hại và
ông ta đã chết trước ngày Thứ Sáu 13 tháng 2, 2015. Mặc dù đã có nhiều bài viết
trên báo lề Dân với nhiều dữ kiện và phân tích cho thấy ông Thanh chết không
bình thường và ngày giờ chết không đúng như tin của nhà nước đưa ra, nhưng
những gì từ chính con gái của ông Thanh - một người trong cuộc - sẽ có sức
thuyết phục mạnh cho nghi án động trời này.
Nguyễn
Bá Thanh chết lúc nào?
Hoài
An đã mở đầu bài thơ bằng 2 câu:
Còn
mươi hôm là ngày con sinh ra
Mà
ba đi chưa kịp lời tiễn biệt
Câu
sau cho thấy lúc ông Thanh chết đã không có một lời trăn trối với gia đình, con
cái. Vậy lần cuối mà Hoài An còn nói chuyện được với cha của cô là lúc nào?
Không có một câu nào trong bài thơ cho thấy ông Thanh nói chuyện với con gái
lúc ông trở về lại Việt Nam và "điều trị trong bệnh viện Đà Nẵng".
Chỉ có những câu này, thời điểm từ mấy tháng trước, lúc ông Nguyễn Bá Thanh còn
điều trị bên Mỹ, và lúc đó "hy vọng mong manh" lắm rồi:
Ba
hãy ra đi thanh thản nhé ba
Như
lời ba nói với con vài tháng trước
Ba
nói rằng ba cũng không nuối tiếc
Đà
Nẵng chừ đẹp, hai con cũng trưởng thành.
Lúc
con khóc vì hy vọng mong manh
Những
chi tiết này làm cho chúng ta nhìn lại thời điểm lúc chuyên cơ mang ông Thanh
từ Mỹ về để thấy rõ hơn một điều: trong khi bao nhiêu người dân được đăng tải
là đi đón ông Thanh, nhiều cán bộ nói gặp ông Thanh để có những câu "tau
có chi mô" thì tuyệt nhiên không thấy hình ảnh nào của gia đình ông Thanh
đón ông. Một lời tuyên bố từ gia đình rằng ông Thanh khỏe hay yếu cũng không
có.
Đó
là một điều bất thường.
Điều
bất thường này chỉ có thể giải thích là gia đình bị cô lập và đứng ngoài cuốn
phim dàn dựng của đảng và gia đình đã biết số phận của ông Thanh lúc đó ra sao.
Ai
đã giết Nguyễn Bá Thanh
Nếu
ông Thanh chết vì bị bệnh, chết tự nhiên - thuần túy là ung thư thì không thể
nào có câu thơ này từ Hoài Anh:
Dù đời phụ ba, nhưng ba
được hưởng lòng dân.
(Tạm
thời xin bạn đọc đừng bị dính vào câu "ba được hưởng lòng
dân" để chúng ta lạc vấn đề vào chuyện ông Thanh có hưởng lòng
dân hay không - đó là đề tài thảo luận khác. Tội ác của ông Nguyễn Bá Thanh đối
với giáo dân Cồn Dầu, ông ta đã dùng những công trình xây dựng Đà Nẵng để rút
tiền bỏ túi, tình trạng phố Tàu ở Đà Nẵng... nhiều người biết rõ. Nhưng cùng
lúc, với những tuyên truyền và những hình ảnh phồn thịnh của Đà Nẵng, cộng thêm
cá tính của ông Thanh, thực tế là cũng có nhiều người yêu mến ông Thanh. Và một
cô con gái làm thơ cho cha của mình, với tình cảm cha con, đương nhiên sẽ theo
hướng suy nghĩ "ba được hưởng lòng dân").
Trở
lại vế đầu 4 chữ "dù đời phụ ba". Tại sao là "đời"?
Nếu "lòng dân" / người dân trong vế sau đã ủng hộ ông
Thanh thì họ chính là "đời" rồi!? Vậy tại sao Hoài
An lại mâu thuẫn giữa vế đầu là "đời phụ" với
vế sau là "hưởng lòng dân" trong cùng một câu
thơ?
Do
đó trong câu này, hàm ý của Hoài An thì "Đời" phải là một thực thể
khác. Nếu vậy thực thể này là gì trong khi theo nghĩa thông thường nó là con
người, là dư luận, là người đời?
Chỉ
còn một cách hiểu về chữ "đời" của Hoài An:
Đó là "đảng". Nó được hiểu theo nghĩa cha của cô
đã cống hiến cuộc đời của ông cho đảng, đời của ông là đảng. Và "đời phụ
ba" tức là "đảng phụ ba".
Tại
sao Hoài An không thể viết thẳng ra là đảng? Điều này dễ
hiểu nếu chúng ta mường tượng ra tình trạng của gia đình Nguyễn Bá Thanh như
thế nào với giả thuyết ông ta bị giết và đảng đang phải giàn dựng một cuốn phim
lừa đảo và điều gì sẽ xảy ra cho gia đình nếu họ công bố thẳng thừng những điều
mà các thế lực đen tối đang muốn che giấu.
Tại
sao là "phụ"? Và ai "phụ" cha
của Hoài An?
Trước
hết phải là những người đã đưa Nguyễn Bá Thanh vào vai trò Trưởng ban nội chính
TƯ làm tên xung kích chống tham nhũng. Kẻ đó là Nguyễn Phú Trọng. Khi Nguyễn Bá
Thanh bị ám hại, Nguyễn Phú Trọng đã tìm cách dìm xuồng mọi chuyện vì không
muốn đàn em trong phe nhóm hoảng sợ và xé rào.
Kế
đó "phụ" cũng là phía giết Nguyễn Bá Thanh. Cả 2 phe giết và phe che
giấu cái chết dù đối nghịch nhau nhưng cộng lại chính là đảng. Và đảng chính là
"đời" của Nguyễn Bá Thanh. Cái "đời" cộng sản này đã phụ
ông Thanh bằng hành động hạ thủ tàn độc và sau đó cũng không được chết như một
cái chết bình thường.
Chỉ
một câu thơ 10 chữ nằm lẫn trong những lời ca tụng cha mình, Nguyễn Hoài An - người
trong cuộc - đã khéo léo gián tiếp cho dư luận biết từ đâu đã dẫn đến cái chết của Trưởng
ban Nội chính Trung ương Nguyễn Bá Thanh.
Vấn đề đầu độc bằng
phóng xạ và
cái chết của ông Nguyễn
Bá Thanh (1953-2015)
Theo những mô tả được phổ biến trên các phương tiện truyền thông, thì bệnh mà ông Nguyễn Bá Thanh mắc phải là bệnh rối loạn sinh tủy (pancytopenia) khi hồng huyết cầu, tiểu huyết cầu và bạch cầu bị suy giảm trầm trọng. Bệnh này là một bệnh hiếm hoi, không phải là bác sĩ nào cũng gặp trong suốt cuộc đời hành nghề. Theo những thống kê thì tỷ lệ mắc bệnh chỉ là 1-2 phần triệu, nghĩa là trong 1 triệu dân cư chỉ có 1-2 người mắc bệnh. Trong những tháng qua, bệnh của ông được dư luận quan tâm đặc biệt, không hẳn là vì chứng bệnh hiểm nghèo hiếm hoi mà ông mắc phải, mà vì nguyên do gây ra bệnh của ông. Đã có giả thuyết là ông bị đầu độc bằng phóng xạ.
Ngày 13.2.2015 ông đã từ trần vì bệnh rối loạn sinh tủy này cùng với suy gan nặng và nhiễm nấm.
Quan điểm của nhà nước về nguyên nhân gây bệnh, vai trò của phóng xạ:
Trong cuộc gặp gỡ với báo chí ngày 7 tháng 1 vừa qua, ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương đã thông tin cho báo chí về tình hình sức khỏe của ông Thanh. Ông Quốc Khánh, phó giám đốc viện Huyết học nói rằng, hội chứng rối loạn sinh tủy này trên thế giới chưa ai tìm được nguyên nhân. Nếu tìm được thì đã phòng, chữa được.
Phát biểu của ông Khánh là đúng, song không hoàn toàn chính xác. Theo những thống kê quốc tế, thì có đến 70-80% trường hợp bệnh không tìm ra nguyên nhân. Song trong số 20-30% còn lại, người ta biết rằng chứng rối loạn sinh tủy là phản ứng phụ hiếm hoi của việc sử dung một số thuốc thuốc thông dụng như thuốc chống tê thấp như Indomethacin, Phenylbutazone, Diclofenac, thuốc cường giáp như Carbimazol, Thiouracil, tiểu đường như Tolbutamid, thuốc sốt rét Chloroquin, kháng sinh như Sulfonamide, Cotrimoxazol, Chloramphenicol… Bệnh viêm gan của ông Thanh cũng nằm trong danh sách gây bệnh rối loạn sinh tủy. Có nguyên nhân do di truyền (late onset hereditary bone marrow failure syndromes). Được lưu tâm hơn cả là nguyên nhân do nhiễm phóng xạ.
Trong buổi gặp báo chí nói trên, khi phóng viên báo Tuổi Trẻ đặt câu hỏi: Căn cứ nảo để ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương khẳng định ông Bá Thanh không bị đầu độc, thì bị ông Nguyễn Thế Kỷ, phó ban Tuyên giáo Trung Ương vặn ngược lại với cung cách kẻ cả: Vậy căn cứ nào nói bị đầu độc?. Ông Phạm Gia Khải, phó trưởng ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương trả lời câu hỏi này nghiêm chỉnh hơn:Chuyện có đầu độc hay không: làm khoa học phải có chứng cứ.... Chúng tôi chỉ chấp nhận những giả thuyết có bằng chứng cụ thể.... Đến nay chưa có triệu chứng nhiễm độc ở bất cứ nơi nào trong cơ thể.
Đầu độc bằng phóng xạ: một phương pháp tối ưu của tội ác: Nếu cho rằng ông Thanh bị đầu độc bằng phóng xạ thì trường hợp của ông không phải là đầu tiên và duy nhất trên thế giới.
Đầu tháng 11 năm 2006 Alexander Liwinenko, một điệp viên nhị trùng làm việc cho phản gián Nga KGB và dồng thời cho phản gián Anh, xin tỵ nạn chính trị ở Anh, bị giết chết ở London bởi chất phóng xạ Polonium 210, chỉ 3 tuần sau khi ông uống 1 ly trà có hòa tan chất phóng xạ này. Người ta cho rằng Putin đã ra lệnh giết Liwinenko vì những cáo buộc của ông ta về những tội ác của chế độ Putin.
Ngày 28 tháng 10 năm 2004 ông Jassir Arafat, thủ lãnh của Palestine đột nhiên lâm bệnh nặng, sau 1 tuần ông không ăn uống được vì viêm đường ruột. Ông được đưa ngay sang Paris, điều trị ở bệnh viện quân đội Percy. Vài ngày sau đó ông bị hôn mê, thận và gan không còn hoat động, cuối cùng là chảy máu óc. Ngày 11 tháng 11 năm 2004 ông chết, chỉ quãng 2-3 tuần sau khi có những triệu chứng bệnh tật đầu tiên. Các bác sĩ điều trị không kết luận được về nguyên nhân cái chết của ông. Việc mổ tử thi để giảo nghiệm không được gia đình ông cho phép.
Đầu năm 2012 người ta tìm thấy dấu vết của Polonium 210 trong những vật dụng cá nhân của ông còn giữ lại. Từ đó dẫn đến nghi ngờ là ông đã chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ . Tháng 10 năm 2013 mộ của ông được cải táng và di cốt của ông được 3 nhóm chuyên gia Pháp, Thụy Sĩ và Nga khảo nghiệm. Kết quả phân chất (8 năm sau khi ông chết) không đồng nhất: Trong khi Thụy Sĩ cho rằng ông Arafat có khả năng (moderately support) nhiễm độc Polonium 210, thì Pháp và Nga không tìm thấy bằng chứng cụ thể. Cuối cùng, tới nay vai trò của Polonium trong cái chết của Arafat vẫn còn là một hoài nghi.
Mặt khác, điều này cũng cho thấy là việc điều tra chứng minh tác động của chất độc phóng xạ không hề đơn giản. Trong trường hợp cái chết của Litwinenko các bác sĩ và những điều tra viên trong những ngày đầu tiên đã phải xếp vào loại chết không rõ nguyên nhân. Chỉ sau một thời gian dài mò mẫm người ta mới xác định được nguyên nhân ngộ độc phóng xạ. Điều này khẳng định thêm một lần nữa tính „ưu việt“ của chất độc Polonium 210 là giết người không để dấu vết hay rất khó khăn để tìm ra dấu vết.
Polonium 210
Chất độc phóng xạ Polonium210 phát ra tia alpha, không mầu sắc, không mùi vị , chỉ cần 1 lượng rất nhỏ (quãng 1-2µg, nghĩa là 1-2 phần triệu gram) tương ứng với 1 năng lượng quãng 10 Gray là đủ để giết một mang người. Polonium210 không cần chuyên chở trong những hộp chì dầy cộm nặng nề lộ liễu dễ gây nghi ngờ như những chất phóng xạ tia gamma binh thường. Cách sử dung lại rất dễ dàng. Khi sử dụng không gây nguy hiểm gì cho kẻ chủ mưu, bởi vì tia phóng xạ alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 5 cm ở ngoài không khí, có thể được chặn đứng bằng 1 tờ giấy. Hiệu năng phá hoạn của nó chỉ được phát huy khi chất độc này lọt vào trong cơ thể .qua đường tiêu hóa/hô hấp hay trực tiếp vào mạch máu. Ở trong cơ thể, tia alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 0,04-0,1mm, song đủ để phá nát các tế bào trên đường đi của nó. Khi Polonium210 còn nằm trong dạ dày nó làm các tế bào niêm mạc (mucosa) bị phá hoại, nạn nhân cảm thấy khó chịu, buồn nôn sau chừng 6-7 tiếng đồng hồ. Khi chất phóng xạ theo đường máu tỏa ra khắp các mô trong cơ thể thì phá hủy các tế bào, nhanh nhất là những tế bào có khả năng phân chia nhanh, ở trong các tủy xương. Từ đó gây ra chứng rối loạn sinh tủy là một biến chứng nguy hiểm sớm đầu tiên. Tủy xương không thể sinh sản được đầy đủ các tế bào máu. Khi làm khám nghiệm sinh học sẽ thấy chỉ số bạch cầu xuống thấp (leucopenie) rất sớm, trong vòng 4-5 ngày, tiểu cầu xuống thấp (thrombopenie) sau chừng 9 ngày. Một khi đã lọt vào trong cơ thể, thì không còn phương pháp nào để trục xuất chất độc này ra khỏi cơ thể, ngoại trừ một phần theo đường bài tiết tự nhiên (phân, nước tiểu) được đưa ra ngoài. Khi đã có rối loạn sinh tủy , tối thiểu là lượng phóng xạ đã phải là 3-5 Gray, thì tiên lương (prognosis) là LD50 (lethal dosis 50), có nghĩa là 50% nạn nhân sẽ phải chết. Nếu bị đầu độc với lượng cao hơn, quãng 10 Gray sẽ có ngay rối loạn đường tiêu hóa và hệ thần kinh, thì tiên lương là LD100, nạn nhân không có hy vọng sống sót.
Giả thuyết về việc ông Bá Thanh chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ
Trang mạng Chân Dung Quyền Lực (CDQL) đã quả quyết rằng một phó thủ tướng đương nhiệm đã chủ mưu việc đầu độc ông Nguyễn Bá Thanh bằng phóng xạ. Việc đầu độc được cho là vào thời điểm cuối năm 2013, khi ông Thanh đi công tác ở Trung Quốc, rồi được „bạn“ chiêu đãi, đưa đi đây đi đó ăn uống và mua sắm. Ở một thời điểm thích hợp ông đã bị đánh thuốc độc phóng xạ. Từ khi đó sức khỏe ông xuống dốc. Trong khi công tác ở Thụy Điển, ông đã vài lần ngất xỉu.Vào đầu tháng 5-2014 đã được điều trị tại bệnh viện 108 với chuẩn đoán „rối loạn sinh tủy“. Tháng 6 và tháng 7 điều trị tại Singapore và từ tháng 8 tới tháng 1-2015 điều trị tại Mỹ. Ngày 9 tháng 1 năm nay ông được đưa trở lại Việt Nam. Ông đã mất hơn 1 tháng sau đó, vào ngày 13.2.2015 tại Đà Nẵng.
Trang mạng CDQL quyết đoán là các bác sĩ Mỹ đã định bệnh „Ngộ độc phóng xạ ARS“ và đã thực hiện phẫu thuật ghép tủy. Nay ông Thanh đã mất, vấn đề trách nhiệm về cái chết này lại càng trở nên sôi bỏng. Thông tin của CDQL có khả tín hay không là vấn đề được mổ xẻ ở đây.
Chỉ có 2 tình huống có thể đã xẩy ra:
Tình huống thứ nhất: Có âm mưu thực sự muốn giết ông Thanh bằng phóng xạ:
Một chi tiết biện minh cho giả thuyết này là yếu tố Trung Quốc. Polonium 210 chỉ sản xuất được ở một số lò nguyên tử trên thế giới, trong đó có lò ở Trung Quốc. Sản xuất ở Nga chiếm tới 95% tổng số sản lượng thế giới. Việc cho rằng người chủ mưu phải nhờ tới nước ngoài để có được Polonium như vậy cũng hợp lý. Song tất cả diễn biến của bệnh ông Thanh lại không "điển hình“, như tiên liệu của 1 cuộc đầu độc kinh điển bằng phóng xạ: Vài tiếng đồng hồ sau khi ăn uống phải chất phóng xạ ở Trung Quốc là ông Thanh đã phải khó chịu nôn mửa. Sau 2-3 tuần là lẽ ra tủy xương đã bị tiêu hủy dẫn tới chứng suy/rối loạn sinh tủy. Chậm lắm là 1-2 tháng sau là nạn nhân chết. Ở trường hợp ngộ độc phóng xạ điển hình như trường hợp điệp viên Litwinenko cái chết tới chỉ trong vòng 3 tuần. Ở trường hơp ông Bá Thanh thì không như vậy. Chứng rối loạn sinh tủy phát sinh 5-6 tháng sau khi ông từ Trung Quốc trở về, và tới nay, hơn 1 năm sau ngày bị "đầu độc“ ông mới mất.
Nếu đặt tiền đề rằng chứng "rối loạn sinh tủy“ của ông Thanh phải là do phóng xạ gây ra bởi vì ai đó đã có chứng cớ gì mà hiện nay chưa công bố, thì năng lượng nguyên tử đã dùng chỉ tới mức 3-5 Gray vì "chỉ có“ tủy xương bị tàn phá: Để cố ý giết người thì năng lượng này tương đối thấp. Năng lượng thấp này thường là do tai nạn nguyên tử gây ra. Một khả năng khác là cũng có thể là nguyên nhân cố ý giết người, song lại dùng liều lượng thấp hay dùng chất phóng xạ khác, ít nguy hiểm hơn (như Yttrium90, cũng phát tán tia alpha, vốn được dùng trong Y khoa hạt nhân để chữa phong thấp, dễ mua và rẻ hơn là Polonium210). Dù sao chăng nữa, với một năng lượng nguyên tử 3-5 Gray thì tiên lương bệnh của ông cũng là nghiêm trọng: LD50 (lethal dosis 50). Cái chết hay lẽ sống tương đương ngang ngửa 50% với nhau. Nay cái chết đã thắng thế trên thân xác ông.
Tình huống thứ hai: Bệnh của ông Thanh không liên quan gì tới phóng xạ:
Trong thời gian qua trang mạng CDQL đã tung ra công luận một số thông tin vô cùng phong phú với những chứng cớ, hình ảnh, giấy tờ khó lòng chối bỏ về tài sản bất chính của một số quan chức cao cấp nhất nước. Những người bị nêu tên đích danh không thốt nổi nửa lời để chống cự lại những cáo buộc trên. Song, trong trường hợp của ông Thanh thì lại khác. CDQL chỉ khẳng định,mà không nêu lên bất cứ bằng chứng, tư liệu nào chứng minh cho cáo buộc là ông Thanh bị đánh thuốc độc phóng xạ. Nếu hình ảnh chụp ông Thanh gầy gò, rụng hết tóc được chụp vài tuần sau khi ông từ Trung Quốc trở về vào cuối năm 2013 thì hình này minh chứng được cho tác động phóng xạ làm ông rụng hết tóc,làm thân xác ông tiều tụy. Song hình ảnh này lại được chụp ở Mỹ, sau 2-3 lần hóa trị, thì đó chỉ là phản ứng rất bình thường của hóa trị. Người dân chờ đợi CDQL tung ra hình ảnh chụp ông Thanh trước khi ông được chữa trị, trưng ra bản copie các kết quả thử nghiệm và kết luận sau cùng của các bác sĩ Mỹ, ví dụ như nồng độ Polonium210 hay chất phóng xạ khác trong nước tiểu, tủy xương của ông Thanh, ví dụ như báo cáo cytology về những biến dạng hay hư hoại của các tế bào máu trong tủy xương hay kết quả khảo nghiệm chromosome ở các bạch cầu trong máu của ông.
Kết quả thử nghiệm máu vào tháng 5-2014 mà ông Phạm gia Khải cho báo chí biết (hồng cầu giảm, tiểu cầu giảm, bạch cầu không rõ ràng) không đưa ra được kết luận cụ thể. Kết quả này cũng không điển hình với biến đổi do phóng xạ gây ra, bởi vì thông thường thì bạch cầu rất nhạy cảm với phóng xạ, sẽ bị phá hủy nhanh chóng và rõ ràng nhất.
Lời kết
Cho tới ngày ông Thanh mất vẫn chưa có thêm thông tin hay bằng cớ gì mới cho biết là ông Thanh có hay không bị đầu độc bằng phóng xạ. Tất cả cáo buộc từ phía CDQL hay phủ nhận từ phía nhà nước cho tới nay chỉ là những khẳng định chung chung, không bằng chứng.
Ông Nguyễn Bá Thanh đã được khám bệnh, trị bệnh nhiều tháng trời ở những bệnh viện hàng đầu ở 3 quốc gia: Việt Nam, Singapore và Mỹ. Tất nhiên là những dữ kiện về bệnh tình của ông không thể thiếu. Kết luận cụ thể về nguyên nhân bệnh của ông từ những bác sĩ chuyên môn hàng đầu thế giới chắc chắn đã có, song tới nay vẫn được giữ kín như một bí mật quốc gia.
Ngày 7 tháng 1 vừa qua ông Nguyễn Quốc Triệu, trưởng ban bảo vệ săn sóc sức khỏe trung ương, cho rằng việc không cung cấp thông tin bệnh tình của ông Nguyễn Bá Thanh là do: Trong luật khám chữa bệnh, bệnh nhân có quyền bí mật về bệnh, việc cung cấp thông tin bệnh tật của cán bộ cao cấp phải xin ý kiến của cấp trên. Chính sách giấu kín thông tin trong lãnh vưc sức khỏe của từng cá nhân là phổ thông và đúng ở khắp nơi. Ở phương Tây cũng thế. Song có một điểm khác biệt quan trọng là ở nơi có chế độ dân chủ, người bệnh nhân có quyền cho phép tiết lộ thông tin sức khỏe của mình cho một người thứ ba mà không cần phải xin ý kiến của cấp trên nào. Ở trường hợp có người tố cáo là có kẻ gian đầu độc người khác, như chuyện Bá Thanh, thì không những là có vấn đề sức khỏe của người bệnh mà còn có vấn đề hình sự đối với kẻ gian, còn vấn đề sử dụng pháp luật để ngăn đe trừng trị. Như vậy không thể có chuyện mượn cớ bí mật sức khỏe để bỏ qua việc điều tra được.
Trong trường hợp không có yếu tố phóng xạ, thì công luận và cá nhân Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc phải được thông tin giải oan, và là cơ hội để ông Phó Thủ Tướng truy tố kẻ vu khống và đòi bồi thường thiệt hại.
Trong trường hợp có yếu tố phóng xạ, thì đây là là một tội ác không thể khoan nhượng vì đã có người chết. Gia đình ông Thanh phải khởi tố. Nhà nước phải vào cuộc, điều tra kỹ lưỡng để tìm ra chính xác thủ phạm của vụ đầu độc này. Thủ phạm có phải là ông Nguyễn Xuân Phúc hay không, cũng là nhiệm vụ mà nhà nước phải làm rõ.
Theo những mô tả được phổ biến trên các phương tiện truyền thông, thì bệnh mà ông Nguyễn Bá Thanh mắc phải là bệnh rối loạn sinh tủy (pancytopenia) khi hồng huyết cầu, tiểu huyết cầu và bạch cầu bị suy giảm trầm trọng. Bệnh này là một bệnh hiếm hoi, không phải là bác sĩ nào cũng gặp trong suốt cuộc đời hành nghề. Theo những thống kê thì tỷ lệ mắc bệnh chỉ là 1-2 phần triệu, nghĩa là trong 1 triệu dân cư chỉ có 1-2 người mắc bệnh. Trong những tháng qua, bệnh của ông được dư luận quan tâm đặc biệt, không hẳn là vì chứng bệnh hiểm nghèo hiếm hoi mà ông mắc phải, mà vì nguyên do gây ra bệnh của ông. Đã có giả thuyết là ông bị đầu độc bằng phóng xạ.
Ngày 13.2.2015 ông đã từ trần vì bệnh rối loạn sinh tủy này cùng với suy gan nặng và nhiễm nấm.
Quan điểm của nhà nước về nguyên nhân gây bệnh, vai trò của phóng xạ:
Trong cuộc gặp gỡ với báo chí ngày 7 tháng 1 vừa qua, ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương đã thông tin cho báo chí về tình hình sức khỏe của ông Thanh. Ông Quốc Khánh, phó giám đốc viện Huyết học nói rằng, hội chứng rối loạn sinh tủy này trên thế giới chưa ai tìm được nguyên nhân. Nếu tìm được thì đã phòng, chữa được.
Phát biểu của ông Khánh là đúng, song không hoàn toàn chính xác. Theo những thống kê quốc tế, thì có đến 70-80% trường hợp bệnh không tìm ra nguyên nhân. Song trong số 20-30% còn lại, người ta biết rằng chứng rối loạn sinh tủy là phản ứng phụ hiếm hoi của việc sử dung một số thuốc thuốc thông dụng như thuốc chống tê thấp như Indomethacin, Phenylbutazone, Diclofenac, thuốc cường giáp như Carbimazol, Thiouracil, tiểu đường như Tolbutamid, thuốc sốt rét Chloroquin, kháng sinh như Sulfonamide, Cotrimoxazol, Chloramphenicol… Bệnh viêm gan của ông Thanh cũng nằm trong danh sách gây bệnh rối loạn sinh tủy. Có nguyên nhân do di truyền (late onset hereditary bone marrow failure syndromes). Được lưu tâm hơn cả là nguyên nhân do nhiễm phóng xạ.
Trong buổi gặp báo chí nói trên, khi phóng viên báo Tuổi Trẻ đặt câu hỏi: Căn cứ nảo để ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương khẳng định ông Bá Thanh không bị đầu độc, thì bị ông Nguyễn Thế Kỷ, phó ban Tuyên giáo Trung Ương vặn ngược lại với cung cách kẻ cả: Vậy căn cứ nào nói bị đầu độc?. Ông Phạm Gia Khải, phó trưởng ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe trung ương trả lời câu hỏi này nghiêm chỉnh hơn:Chuyện có đầu độc hay không: làm khoa học phải có chứng cứ.... Chúng tôi chỉ chấp nhận những giả thuyết có bằng chứng cụ thể.... Đến nay chưa có triệu chứng nhiễm độc ở bất cứ nơi nào trong cơ thể.
Đầu độc bằng phóng xạ: một phương pháp tối ưu của tội ác: Nếu cho rằng ông Thanh bị đầu độc bằng phóng xạ thì trường hợp của ông không phải là đầu tiên và duy nhất trên thế giới.
Đầu tháng 11 năm 2006 Alexander Liwinenko, một điệp viên nhị trùng làm việc cho phản gián Nga KGB và dồng thời cho phản gián Anh, xin tỵ nạn chính trị ở Anh, bị giết chết ở London bởi chất phóng xạ Polonium 210, chỉ 3 tuần sau khi ông uống 1 ly trà có hòa tan chất phóng xạ này. Người ta cho rằng Putin đã ra lệnh giết Liwinenko vì những cáo buộc của ông ta về những tội ác của chế độ Putin.
Ngày 28 tháng 10 năm 2004 ông Jassir Arafat, thủ lãnh của Palestine đột nhiên lâm bệnh nặng, sau 1 tuần ông không ăn uống được vì viêm đường ruột. Ông được đưa ngay sang Paris, điều trị ở bệnh viện quân đội Percy. Vài ngày sau đó ông bị hôn mê, thận và gan không còn hoat động, cuối cùng là chảy máu óc. Ngày 11 tháng 11 năm 2004 ông chết, chỉ quãng 2-3 tuần sau khi có những triệu chứng bệnh tật đầu tiên. Các bác sĩ điều trị không kết luận được về nguyên nhân cái chết của ông. Việc mổ tử thi để giảo nghiệm không được gia đình ông cho phép.
Đầu năm 2012 người ta tìm thấy dấu vết của Polonium 210 trong những vật dụng cá nhân của ông còn giữ lại. Từ đó dẫn đến nghi ngờ là ông đã chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ . Tháng 10 năm 2013 mộ của ông được cải táng và di cốt của ông được 3 nhóm chuyên gia Pháp, Thụy Sĩ và Nga khảo nghiệm. Kết quả phân chất (8 năm sau khi ông chết) không đồng nhất: Trong khi Thụy Sĩ cho rằng ông Arafat có khả năng (moderately support) nhiễm độc Polonium 210, thì Pháp và Nga không tìm thấy bằng chứng cụ thể. Cuối cùng, tới nay vai trò của Polonium trong cái chết của Arafat vẫn còn là một hoài nghi.
Mặt khác, điều này cũng cho thấy là việc điều tra chứng minh tác động của chất độc phóng xạ không hề đơn giản. Trong trường hợp cái chết của Litwinenko các bác sĩ và những điều tra viên trong những ngày đầu tiên đã phải xếp vào loại chết không rõ nguyên nhân. Chỉ sau một thời gian dài mò mẫm người ta mới xác định được nguyên nhân ngộ độc phóng xạ. Điều này khẳng định thêm một lần nữa tính „ưu việt“ của chất độc Polonium 210 là giết người không để dấu vết hay rất khó khăn để tìm ra dấu vết.
Polonium 210
Chất độc phóng xạ Polonium210 phát ra tia alpha, không mầu sắc, không mùi vị , chỉ cần 1 lượng rất nhỏ (quãng 1-2µg, nghĩa là 1-2 phần triệu gram) tương ứng với 1 năng lượng quãng 10 Gray là đủ để giết một mang người. Polonium210 không cần chuyên chở trong những hộp chì dầy cộm nặng nề lộ liễu dễ gây nghi ngờ như những chất phóng xạ tia gamma binh thường. Cách sử dung lại rất dễ dàng. Khi sử dụng không gây nguy hiểm gì cho kẻ chủ mưu, bởi vì tia phóng xạ alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 5 cm ở ngoài không khí, có thể được chặn đứng bằng 1 tờ giấy. Hiệu năng phá hoạn của nó chỉ được phát huy khi chất độc này lọt vào trong cơ thể .qua đường tiêu hóa/hô hấp hay trực tiếp vào mạch máu. Ở trong cơ thể, tia alpha chỉ có hiệu năng trong bán kính 0,04-0,1mm, song đủ để phá nát các tế bào trên đường đi của nó. Khi Polonium210 còn nằm trong dạ dày nó làm các tế bào niêm mạc (mucosa) bị phá hoại, nạn nhân cảm thấy khó chịu, buồn nôn sau chừng 6-7 tiếng đồng hồ. Khi chất phóng xạ theo đường máu tỏa ra khắp các mô trong cơ thể thì phá hủy các tế bào, nhanh nhất là những tế bào có khả năng phân chia nhanh, ở trong các tủy xương. Từ đó gây ra chứng rối loạn sinh tủy là một biến chứng nguy hiểm sớm đầu tiên. Tủy xương không thể sinh sản được đầy đủ các tế bào máu. Khi làm khám nghiệm sinh học sẽ thấy chỉ số bạch cầu xuống thấp (leucopenie) rất sớm, trong vòng 4-5 ngày, tiểu cầu xuống thấp (thrombopenie) sau chừng 9 ngày. Một khi đã lọt vào trong cơ thể, thì không còn phương pháp nào để trục xuất chất độc này ra khỏi cơ thể, ngoại trừ một phần theo đường bài tiết tự nhiên (phân, nước tiểu) được đưa ra ngoài. Khi đã có rối loạn sinh tủy , tối thiểu là lượng phóng xạ đã phải là 3-5 Gray, thì tiên lương (prognosis) là LD50 (lethal dosis 50), có nghĩa là 50% nạn nhân sẽ phải chết. Nếu bị đầu độc với lượng cao hơn, quãng 10 Gray sẽ có ngay rối loạn đường tiêu hóa và hệ thần kinh, thì tiên lương là LD100, nạn nhân không có hy vọng sống sót.
Giả thuyết về việc ông Bá Thanh chết vì bị đầu độc bằng phóng xạ
Trang mạng Chân Dung Quyền Lực (CDQL) đã quả quyết rằng một phó thủ tướng đương nhiệm đã chủ mưu việc đầu độc ông Nguyễn Bá Thanh bằng phóng xạ. Việc đầu độc được cho là vào thời điểm cuối năm 2013, khi ông Thanh đi công tác ở Trung Quốc, rồi được „bạn“ chiêu đãi, đưa đi đây đi đó ăn uống và mua sắm. Ở một thời điểm thích hợp ông đã bị đánh thuốc độc phóng xạ. Từ khi đó sức khỏe ông xuống dốc. Trong khi công tác ở Thụy Điển, ông đã vài lần ngất xỉu.Vào đầu tháng 5-2014 đã được điều trị tại bệnh viện 108 với chuẩn đoán „rối loạn sinh tủy“. Tháng 6 và tháng 7 điều trị tại Singapore và từ tháng 8 tới tháng 1-2015 điều trị tại Mỹ. Ngày 9 tháng 1 năm nay ông được đưa trở lại Việt Nam. Ông đã mất hơn 1 tháng sau đó, vào ngày 13.2.2015 tại Đà Nẵng.
Trang mạng CDQL quyết đoán là các bác sĩ Mỹ đã định bệnh „Ngộ độc phóng xạ ARS“ và đã thực hiện phẫu thuật ghép tủy. Nay ông Thanh đã mất, vấn đề trách nhiệm về cái chết này lại càng trở nên sôi bỏng. Thông tin của CDQL có khả tín hay không là vấn đề được mổ xẻ ở đây.
Chỉ có 2 tình huống có thể đã xẩy ra:
Tình huống thứ nhất: Có âm mưu thực sự muốn giết ông Thanh bằng phóng xạ:
Một chi tiết biện minh cho giả thuyết này là yếu tố Trung Quốc. Polonium 210 chỉ sản xuất được ở một số lò nguyên tử trên thế giới, trong đó có lò ở Trung Quốc. Sản xuất ở Nga chiếm tới 95% tổng số sản lượng thế giới. Việc cho rằng người chủ mưu phải nhờ tới nước ngoài để có được Polonium như vậy cũng hợp lý. Song tất cả diễn biến của bệnh ông Thanh lại không "điển hình“, như tiên liệu của 1 cuộc đầu độc kinh điển bằng phóng xạ: Vài tiếng đồng hồ sau khi ăn uống phải chất phóng xạ ở Trung Quốc là ông Thanh đã phải khó chịu nôn mửa. Sau 2-3 tuần là lẽ ra tủy xương đã bị tiêu hủy dẫn tới chứng suy/rối loạn sinh tủy. Chậm lắm là 1-2 tháng sau là nạn nhân chết. Ở trường hợp ngộ độc phóng xạ điển hình như trường hợp điệp viên Litwinenko cái chết tới chỉ trong vòng 3 tuần. Ở trường hơp ông Bá Thanh thì không như vậy. Chứng rối loạn sinh tủy phát sinh 5-6 tháng sau khi ông từ Trung Quốc trở về, và tới nay, hơn 1 năm sau ngày bị "đầu độc“ ông mới mất.
Nếu đặt tiền đề rằng chứng "rối loạn sinh tủy“ của ông Thanh phải là do phóng xạ gây ra bởi vì ai đó đã có chứng cớ gì mà hiện nay chưa công bố, thì năng lượng nguyên tử đã dùng chỉ tới mức 3-5 Gray vì "chỉ có“ tủy xương bị tàn phá: Để cố ý giết người thì năng lượng này tương đối thấp. Năng lượng thấp này thường là do tai nạn nguyên tử gây ra. Một khả năng khác là cũng có thể là nguyên nhân cố ý giết người, song lại dùng liều lượng thấp hay dùng chất phóng xạ khác, ít nguy hiểm hơn (như Yttrium90, cũng phát tán tia alpha, vốn được dùng trong Y khoa hạt nhân để chữa phong thấp, dễ mua và rẻ hơn là Polonium210). Dù sao chăng nữa, với một năng lượng nguyên tử 3-5 Gray thì tiên lương bệnh của ông cũng là nghiêm trọng: LD50 (lethal dosis 50). Cái chết hay lẽ sống tương đương ngang ngửa 50% với nhau. Nay cái chết đã thắng thế trên thân xác ông.
Tình huống thứ hai: Bệnh của ông Thanh không liên quan gì tới phóng xạ:
Trong thời gian qua trang mạng CDQL đã tung ra công luận một số thông tin vô cùng phong phú với những chứng cớ, hình ảnh, giấy tờ khó lòng chối bỏ về tài sản bất chính của một số quan chức cao cấp nhất nước. Những người bị nêu tên đích danh không thốt nổi nửa lời để chống cự lại những cáo buộc trên. Song, trong trường hợp của ông Thanh thì lại khác. CDQL chỉ khẳng định,mà không nêu lên bất cứ bằng chứng, tư liệu nào chứng minh cho cáo buộc là ông Thanh bị đánh thuốc độc phóng xạ. Nếu hình ảnh chụp ông Thanh gầy gò, rụng hết tóc được chụp vài tuần sau khi ông từ Trung Quốc trở về vào cuối năm 2013 thì hình này minh chứng được cho tác động phóng xạ làm ông rụng hết tóc,làm thân xác ông tiều tụy. Song hình ảnh này lại được chụp ở Mỹ, sau 2-3 lần hóa trị, thì đó chỉ là phản ứng rất bình thường của hóa trị. Người dân chờ đợi CDQL tung ra hình ảnh chụp ông Thanh trước khi ông được chữa trị, trưng ra bản copie các kết quả thử nghiệm và kết luận sau cùng của các bác sĩ Mỹ, ví dụ như nồng độ Polonium210 hay chất phóng xạ khác trong nước tiểu, tủy xương của ông Thanh, ví dụ như báo cáo cytology về những biến dạng hay hư hoại của các tế bào máu trong tủy xương hay kết quả khảo nghiệm chromosome ở các bạch cầu trong máu của ông.
Kết quả thử nghiệm máu vào tháng 5-2014 mà ông Phạm gia Khải cho báo chí biết (hồng cầu giảm, tiểu cầu giảm, bạch cầu không rõ ràng) không đưa ra được kết luận cụ thể. Kết quả này cũng không điển hình với biến đổi do phóng xạ gây ra, bởi vì thông thường thì bạch cầu rất nhạy cảm với phóng xạ, sẽ bị phá hủy nhanh chóng và rõ ràng nhất.
Lời kết
Cho tới ngày ông Thanh mất vẫn chưa có thêm thông tin hay bằng cớ gì mới cho biết là ông Thanh có hay không bị đầu độc bằng phóng xạ. Tất cả cáo buộc từ phía CDQL hay phủ nhận từ phía nhà nước cho tới nay chỉ là những khẳng định chung chung, không bằng chứng.
Ông Nguyễn Bá Thanh đã được khám bệnh, trị bệnh nhiều tháng trời ở những bệnh viện hàng đầu ở 3 quốc gia: Việt Nam, Singapore và Mỹ. Tất nhiên là những dữ kiện về bệnh tình của ông không thể thiếu. Kết luận cụ thể về nguyên nhân bệnh của ông từ những bác sĩ chuyên môn hàng đầu thế giới chắc chắn đã có, song tới nay vẫn được giữ kín như một bí mật quốc gia.
Ngày 7 tháng 1 vừa qua ông Nguyễn Quốc Triệu, trưởng ban bảo vệ săn sóc sức khỏe trung ương, cho rằng việc không cung cấp thông tin bệnh tình của ông Nguyễn Bá Thanh là do: Trong luật khám chữa bệnh, bệnh nhân có quyền bí mật về bệnh, việc cung cấp thông tin bệnh tật của cán bộ cao cấp phải xin ý kiến của cấp trên. Chính sách giấu kín thông tin trong lãnh vưc sức khỏe của từng cá nhân là phổ thông và đúng ở khắp nơi. Ở phương Tây cũng thế. Song có một điểm khác biệt quan trọng là ở nơi có chế độ dân chủ, người bệnh nhân có quyền cho phép tiết lộ thông tin sức khỏe của mình cho một người thứ ba mà không cần phải xin ý kiến của cấp trên nào. Ở trường hợp có người tố cáo là có kẻ gian đầu độc người khác, như chuyện Bá Thanh, thì không những là có vấn đề sức khỏe của người bệnh mà còn có vấn đề hình sự đối với kẻ gian, còn vấn đề sử dụng pháp luật để ngăn đe trừng trị. Như vậy không thể có chuyện mượn cớ bí mật sức khỏe để bỏ qua việc điều tra được.
Trong trường hợp không có yếu tố phóng xạ, thì công luận và cá nhân Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc phải được thông tin giải oan, và là cơ hội để ông Phó Thủ Tướng truy tố kẻ vu khống và đòi bồi thường thiệt hại.
Trong trường hợp có yếu tố phóng xạ, thì đây là là một tội ác không thể khoan nhượng vì đã có người chết. Gia đình ông Thanh phải khởi tố. Nhà nước phải vào cuộc, điều tra kỹ lưỡng để tìm ra chính xác thủ phạm của vụ đầu độc này. Thủ phạm có phải là ông Nguyễn Xuân Phúc hay không, cũng là nhiệm vụ mà nhà nước phải làm rõ.
Ngành công an Việt Nam, với số lượng nhân sự và phương tiện khổng lồ, vốn nổi tiếng về những vụ giết người, đánh người trong đồn công an hay đàn áp người dân bất đồng chính kiến, không thể bỏ qua cơ hội để phát huy đúng mức chức năng của mình khi làm sáng tỏ vụ án này.
Trần Trọng Kiên
Ai phá ai xây?
Dù đời phụ ba, nhưng
ba được hưởng lòng dân
Bài
thơ của Nguyễn Hoài An, con gái của ông Nguyễn Bá Thanh viết cho
cha mình. Danlambao mong các bạn trong thôn xem đó là đơn giản là nỗi lòng,
tình cảm riêng của một người con viết cho cha đã qua đời. Lý do Danlambao đăng
tải bài thơ là vì nội dung có vài câu thơ mà qua đó cho chúng ta thêm một chút
ánh sáng chiếu dọi vào cái chết bi thảm và nhiều nghi vấn của ông Nguyễn Bá
Thanh.
Thơ
gửi Ba
“Những
con đường ba xây, bé đã đi hết chưa...”
Còn
mươi hôm là ngày con sinh ra
Mà
ba đi chưa kịp lời tiễn biệt
Ngược
thời gian giấc mơ con đã nguyện
Về
khoảnh khắc ba cho con một hình hài
Cuộc
đời ba là những chuyến công tác dài
Con
chào đời mà ba vẫn chưa về kịp
Nhưng
giây phút đó con biết ba đã nghẹn ngào sung sướng
Hạnh
phúc lắm ngày con gái rượu ra đời.
Tuổi
thơ con! Ôi thần tiên tuyệt vời
Khi
có ba, có má và anh Cảnh
Bốn
người mình ăn cơm hay chuyện trò lanh lảnh
Cảnh
chọc con, dí con chạy, khóc nhè!
Con
vẫn nhớ thói quen ba mỗi khi đi làm về
Là
hôn lên má con cho bõ ghét
Hôn
đến khi hai má con đỏ chét
Mới
chịu bỏ ra vì má la “Anh này!”
Ba
hay nựng hỏi con “Bé thương ba không hè?”
Mua
cho anh và con xe ngựa đồ chơi, búp bê, làm bếp
Đến
nỗi năm 91, tình hình Liên Xô rối rắm
Ba
vứt hết vali chỉ mang đồ chơi về.
Ba
- con gái ít tâm sự tỉ tê
Mà
khuyên dạy con những điều hay lẽ phải
Ba
thường nói không cần con học giỏi
Điều
trước tiên là phải biết làm người.
Có
một điều con luôn tự hào và mỉm cười
Là
ba yêu và lo cho má con nhiều vô hạn
Mặc
dù má hay kể ba không phải người lãng mạn
Hồi
yêu nhau, họ tặng hoa, ba tặng mấy kí thịt bò.
Ba
lúc nào trước hết cũng lo cho má và hai con
Luôn
dặn dò anh và con cẩn thận giao thông, tệ nạn
“Có
chuyện gì ba thần kinh thép, còn chịu được
Chớ
má tụi bây suy sụp, đổ bệnh liền”
Mà
con phải công nhận ba hết sức trung kiên
Chiến
đấu kiên cường hệt như ông bà nội
Con
người lý tưởng, lạc quan, luôn bước tới
Dù
cuộc đời ba toàn gian khổ, không an nhàn.
Nhưng
con biết ba thích rứa phải không ba
Ba
đâu muốn đời ngồi không mà hưởng thụ
Tính
chiến đấu, xông pha trong máu đã tụ
Dù
đời phụ ba, nhưng ba được hưởng lòng dân.
Từ
nhỏ đến giờ con chưa một lần lên gân
To
tiếng tôi con ông này ông nọ
Mặc
dù con chưa từng nói với ba những điều khó
Chuyện
áp lực là con ba, từ lớp một con ý thức được rồi.
Con
xin lỗi ba, lúc nhỏ có nhiều khi suy nghĩ tồi
Con
đã ước giá ba bình thường như người khác
Nhưng
giờ đây con biết rằng đó là phước
Làm
con gái ba là phúc đức đời con.
Ba
biết không, tính con giống ba, ít khi khen, mà toàn chê, phản biện
Ba
khoe với con những ý tưởng, công trình, bệnh viện
Con
không khen nhiều mà toàn ý kiến
Dù
ý con chả được dụng bao giờ
Ngoài
cuộc đời, tên tuổi ba làm nên bao vần thơ
Vì
sự nghiệp, nhiều người tôn ba là vĩ đại
Nhưng
với con, đứa con gái nhỏ dại
Ba
mãi là ba, một cách rất giản dị và đơn sơ
Con
yêu ba không vì tiếng tăm ba
Không
vì ba được người đời tưởng nhớ
Con
yêu ba vì kiếp này duyên nợ
Cho
con được làm con gái rượu của ba.
Ba
hãy ra đi thanh thản nhé ba
Như
lời ba nói với con vài tháng trước
Ba
nói rằng ba cũng không nuối tiếc
Đà
Nẵng chừ đẹp, hai con cũng trưởng thành.
Lúc
con khóc vì hy vọng mong manh
Ba
cười nhẹ nhàng, xoa đầu động viên khẽ
“Mạnh
mẽ lên”, chỉ ba chữ ngắn gọn
Nhưng
con nguyện mang theo trọn cuộc đời.
Con
yêu ba vô cùng. Kiếp sau con vẫn làm con gái của ba ba nhé...
Nguyễn Hoài An
Quán Khóc
Danlambao - Trong bóng đêm
độc tài, đằng sau bức màn tre đen tối của bưng bít thông tin và tuyên truyền
định hướng toàn diện, internet còn mấy chục năm sau mới ra đời... lúc ấy Quán
Khóc đã có mặt - Quán Khóc Hồ Chí Minh:
Nhiều
thập niên sau, trong thời đại tin học, đứng từ vùng ánh sáng của internet, có
những người nhìn những khuôn mặt mếu máo mà dân Bắc Hàn dành cho "lãnh
tụ kính yêu" của một đất nước vẫn còn bao phủ trong màn đêm bưng
bít và nhớ lại quán khóc một thời trên đất nước. Nhớ lại để thấy hình ảnh của
những thiếu nữ, những người đàn ông, những em bé choàng khăn đỏ... là chân dung
của họ ngày xưa dành cho "cha già dân tộc". Hình ảnh của
một Quán Khóc khác, không cùng thời đại nhưng thức uống vẫn mặn chát như nhau - Quán
Khóc Kim Jong-il:
Nhưng
chợ trời internet và vùng ánh sáng của thông tin vẫn không đóng cửa được những
Quán Khóc. Vẫn còn đó những Quán Khóc dập dìu kẻ bán người mua quay quần xung
quanh cái bàn được làm bằng cỗ quan tài. Trong những Quán Khóc ấy, bản nhạc
ngày xưa tưởng đã chết vẫn được tiếp tục sập xình nức nở:
...
Hỡi
ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương
cha, thương mẹ, thương chồng
Thương
mình thương một, thương Ông thương mười... (Tố Hữu - Đời
đời nhớ ông).
Lý do khó chối cãi rằng ông Bá Thanh đã
chết bên Mỹ
ư dân mạng đưa ra rất nhiều ý kiến khiến
không khỏi nghi rằng ông Bá Thanh nhiều khả năng đã chết trước khi được đưa về
Việt Nam. Không một bức ảnh mà ông Bá Thanh ở Vn, dù có yếu mấy chẳng lẽ cũng
không lấy nổi một bức. Còn nhiều nghi vấn khác cùng khám phá với vietbf.com nhé.
Haikỳcục •
Theo báo lề đảng: ông Bá Thanh không phải nhiễm phóng xạ, chỉ rối loạn sinh tủy, đưa từ Mỹ về Đà Nẵng tiếp tục điều trị và chết giờ đẹp "giờ Ngọ, ngày 13 thứ Sáu, năm Ngọ". Nghi vấn đặt ra:
Haikỳcục •
Theo báo lề đảng: ông Bá Thanh không phải nhiễm phóng xạ, chỉ rối loạn sinh tủy, đưa từ Mỹ về Đà Nẵng tiếp tục điều trị và chết giờ đẹp "giờ Ngọ, ngày 13 thứ Sáu, năm Ngọ". Nghi vấn đặt ra:
- Sao y tá chăm sóc ở bệnh viện Mỹ phải dùng "găng tay màu tím" - màu chống phóng xạ để đỡ lưng cho ông ta?
- Thùng rác "màu đỏ - có hàng chữ cảnh báo BIOHAZARD (sinh học nguy hiểm)"?
- Trong khi chuyên cơ đưa người bệnh từ Mỹ về Đà Nẵng chỉ có mấy anh "bốc vác" không găng tay, khẩu trang chi cả, chưa kể đằng sau hình như có cái hòm người chết?
-
VN •
Ngay từ đầu tôi cũng ngờ về cái chuyến bay chở bá thanh về VN? Nếu như còn sống thì tại sao tiếc gì một tấm hình để trấn an dư luận, với lại khi bổ nhiệm ông Trạc lên thay thế chức vụ trưởng ban nội chính chỉ trong vòng vài ngày sau khi ông Tô Huy Rứa đi thăm 00 thấy! Và tại sao lại công bố Bá Thanh ngưng thở trong thời gian sắp cận tết? Cộng sản thường là như thế lợi dụng mọi người vui vẻ đón xuân để làm giảm bơt sự căng thẳng? Nếu thật thế thì cộng sản là phường nói dối!
--
Theo tôi đoán, và cũng nhiều người thắc mắc. Là cái vụ chết này của ông Thanh rất kỳ lạ và khuất tất.
1) Bệnh viện John Hopskin hàng đầu về ung thư của Mỹ trả về là ai cũng biết là xong rồi. Nếu còn sống thì chỉ sống qua cái máy vài ngày cho thân nhân gặp mặt.
2) Thế mà các lãnh đạo y khoa VN thì tung hê rất ấn tượng là kết hợp Đông y, rồi đã ăn hết bát cháo, rồi đi lại được, rồi còn nói "tau có chi mô" ..v.v..
3) Nhưng tiệt nhiên ko có 1 bức ảnh nào hết từ khi về VN.
4) Bây giờ cận ngày tết rồi bỗng công bố ông Thanh đã chết, và 2 ngày sau là chôn, rất nhanh. Và do đó thiên hạ xì xèo cũng bớt đi vì cận ngày tết ai cũng bận rộn. Thế là tết đến và ko ai còn ì xèo nữa.
Xác chết cũng chính trị hóa. Ngày xưa ông Hồ cũng thế, chết mùng 2 thì sửa lại mùng 3, còn sửa luôn cả di chúc nữa chứ. Riêng vụ ông Thanh này rõ ràng nội bộ đấu đá chí tử. Sau cái chết "bịt xác/miệng" này thì còn nhiều chuyện xảy ra nữa trước đại hội Đảng, chờ xem.
. Đinh Tấn Lực
Cuối năm, có kẻ phát hiện ra
nồi bánh chưng ngon nhất VN được chụm bằng củi chẻ từ kèo/cột/rui/mè… của hội
trường Ba Đình.
Chưa biết đúng sai. Chỉ có
thể nói leo: Và trong lúc trông bánh, những câu chuyện rôm rả nhất, hẳn phải là
chuyện “người ta”?
Hãy bắt đầu bằng hai câu
danh ngôn của cố chủ tịch và đương kim phó chủ tịch nước, nói về “người ta”:
·
“Muốn hướng dẫn nhân dân,
mình phải làm mực thước cho người ta bắt
chước” – Hồ Chí
Minh (Di chúc, tháng 5, 1965).
·
“Người ta ăn của dân không từ
một cái gì” – Nguyễn
Thị Doan(Giám sát thực hiện chính sách, 11/9/2013).
Khoan bàn về chuyện “mực
thước” là “ăn của dân không từ một cái gì”, trong suốt nửa thế kỷ 1965-2015.
Hãy coi thử khúc giữa của nó
còn những thứ “người ta” nào khác?
·
“Nhiều lần tôi nói rồi, người ta nghĩ thế này nhưng
người ta nói thế khác…” – Nguyễn
Phú Trọng (Mỗi người một hướng, làm sao con đò sang sông, 10/01/2013)
·
“Minh bạch, rõ ràng, muốn thế phải bằng quy chế, luật pháp, quy định, trước hết là con người ta
trong sáng, công tâm. Chúng ta phải nhìn
thẳng vào sự thật, nói thật” – Nguyễn Phú Trọng (Cần
làm rõ có hay không việc chạy chức, chạy quyền, 29/01/2015).
·
“Chúng ta không ngăn và cũng không cấm được đâu các đồng chí, quan trọng nhất
là đưa thông tin đúng, chính xác kịp thời để người ta có lòng tin đúng, ai nói thì nói trên mạng nhưng đây là thông tin chính thống của
Chính phủ” – Nguyễn Tấn Dũng (Không thể ngăn cấm thông
tin trên mạng, 15/01/2015).
·
“Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà
thấy xấu hổ, không lẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được” – Trương
Tấn Sang (Tiếp xúc cử tri Sài Gòn, tháng 5-2011).
·
“Bởi vì trong thực tế có những vụ việc người ta ‘chạy’ dữ lắm,
người ta ỷ thế, ỷ quyền, ỷ tiền, ỷ bạc mà ‘chạy’ để thoát tội và gây ra tội lỗi mới” – Trương
Tấn Sang (Trả lời phỏng vấn của TTXVN về nạn tham nhũng,
03/02/2015).
·
“Người ta có thể trù úm một
người, một nhóm người nhưng không thể
trù úm cả dân tộc này” – Trương Tấn Sang (Sợ trù úm khi
tố cáo tham nhũng thì đất nước này ra sao? 17/10/2012).
·
“Xin nói thật là làm thủ trưởng thì nó khác, cho ai nói thì nói, không cho nói
thì thôi, người
ta nói mình nghe thì nghe mà không nghe thì
quên” –Nguyễn Sinh Hùng (Tôi không ngồi nhầm vai –
07/8/2011).
·
“Người
ta có thẻ nhà báo rồi tại sao lại cần
phải giấy giới thiệu?” –Nguyễn Sinh Hùng (Lề luật vào dự các
phiên toà, 22/12/2014).
·
“Nếu
người ta căn cứ 312 văn bản này để mà tổ chức thực
hiện thì gay go rồi. Mà nếu không tổ chức thi hành thì lại là vi phạm pháp
luật” – Nguyễn Sinh Hùng (Hậu quả 312 văn bản sai luật,
11/6/2014).
·
“Nhiều khi đang biểu quyết cùng một dự án luật, nhưng số lượng đại biểu tham
gia biểu quyết thay đổi liên tục: lúc thì 480, lúc bốn trăm bảy mấy, lúc cao
hơn năm người, lúc tụt xuống ba người… Có nghĩa là người
ta biểu quyết hộ người khác nên lúc bấm nút,
lúc thì quên” – Nguyễn Thị Kim Ngân(Nhiều đại biểu vào QH để
hỏi mồi và vỗ tay, 25/7/2015).
·
“Trong hoàn cảnh hiện nay, muốn đồng thuận, nhất trí, không
phải ‘ép người ta mà được’, không phải chúng ta cứ
‘khư khư áp đặt’mà được” –Đinh Thế Huynh (Hội Nghị báo cáo
viên miền Bắc, các cơ quan đảng uỷ trực thuộc TW, 16/8/2012).
·
“Việc luân chuyển theo yêu cầu của hội nghị TƯ 4 đã được làm bài bản, không
phải theo cách cũ làm ào ạt khiến
người ta nghĩ là chạy được” – Tô Huy
Rứa (Tôi cũng trăn trở, 29/01/2015).
·
“Còn nếu không chuẩn bị, cứ để anh trẻ này làm phó phòng, ra bỏ phiếu chung với
ông giám đốc thì ai
người ta bỏ phiếu cho anh phó phòng” – Tô Huy
Rứa (Bố trí các chức danh lãnh đạo, 21/8/2014).
·
“Nhà
người ta trị giá 10 tỉ mà ông nhân viên
tín dụng định giá lên đến 50-70 tỉ, rồi lãnh đạo ngồi ở nhà không nắm được giá
trị thật cứ gật gù ký…” – Nguyễn Bá Thanh (Báo cáo láo
quen rồi, 20/3/2013).
·
“Muốn phát triển mạnh để đuổi
kịp và vượt người ta thì chủ tịch xã
phải có tầm chủ tịch huyện, chủ tịch huyện phải có tầm chủ tịch tỉnh” – Vũ
Đức Đam (Chuyện chưa biết về PTT trẻ nhất, 13/11/2013).
·
“Mỗi khi có tệ nạn mới phát sinh, người
ta lại đổ tội cho giáo dục” –Phạm Vũ Luận (Làm
bộ trưởng giáo dục khó hay dễ, 01/12/2014).
·
“Chúng ta không thể vì một hiện tượng cá lẻ mà suy rộng ra một nền khoa học vô
dụng…Công bằng mà nói chúng ta cũng đã có rất nhiều sáng tạo, nghiên cứu khoa
học được ứng dụng thành công. Đơn cử như Việt Nam là 1 trong 4 nước trên thế
giới làm được vắc-xin Rota. Điều này không phải nước nào cũng làm được. Đây
là những nghiên cứu khoa học được đánh giá cao nhưng lại không được nhắc tới
nhiều bởi lẽ người
ta cho rằng đó thuộc trách nhiệm của nhà khoa học. Trong khi đó những sáng chế của người dân bình thường lại được
được nhiều người đánh giá cao cũng là chuyện dễ hiểu” –Nguyễn Quân (Bộ
trưởng KH-CN nói về Hai Lúa chế tạo xe bọc thép, 10/12/2014).
·
“Cách đặt câu hỏi, nội dung thăm dò chung quá, đại khái quá, chỉ
cho người ta hài lòng, không hài lòng hoặc
rất hài lòng” – Vũ Mão (Vì sao người dân chưa hài lòng,
24/8/2014)
·
“Đó
là chuyện của người ta. Không có chuyện giải
trình gì cả. Mình là dân biểu, họ cứ nhầm lẫn…” – Đỗ Văn Đương (trả
lời phỏng vấn của TNO về việc Liên đoàn Luật sư phản đối nhận định của đương sự
là luật sư chỉ bào chữa cho người có tiền, 01/11/2014).
·
“Tôi cho rằng người
ta vẫn cứ im lặng để người ta hiểu như rằngđây cũng coi nó như một bức thư nặc danh vậy” – Phạm
Quý Thọ (Bộ Kế hoạch và Đầu tư, Trả lời phỏng vấn của BBC Việt ngữ
về trang CDQL)
Với ngần ấy những danh ngôn
nội bộ vừa tạm liệt kê, người nghe sẽ tức khắc nhận ra ngay cái thứ “người ta”
đó là ai.
Không chỉ trong đảng, mà cả
người ngoài đảng; không chỉ người trong nước mà cả người ngoài nước; không chỉ
người VN, mà cả người nước ngoài (như Carl Thayer)… cũng đều thấy cái thứ
“người ta” đó là ai:
·
“Với tiêu chí hạn chế tuổi lãnh đạo ở ngưỡng 65 tuổi, thì người
ta luôn mở ra đặc lệ với ghế Tổng Bí
thư Đảng. Có nguồn nói thậm
chí người ta sẽ mở ngoại lệ ra cho hai cá nhân
đợt này” – Carl Thayer (Trả lời phỏng vấn của BBC về
Hội Nghị TW 10, 05/01/2015).
Không phải đảng viên
CSVN, không phải đảng viên cao cấp của CSVN, thì cách nào mà “người ta” có thể
mở ra đặc lệ hay ngoại lệ cho dăm ba chóp bu giữ ghế?
Thế, vì sao đảng viên nói về
đảng viên mà phải xa gần bóng gió?
Có phải vì tất cả đều cần
tránh va chạm thẳng mặt, giữa cá nhân với cá nhân; giữa cá nhân với nhóm lợi
ích; hay giữa nhóm lợi ích với nhóm lợi ích?
Hoặc giả, đơn giản chỉ vì
nỗi ám ảnh rằng tai hoạ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, có khi không chỉ 1 lần/1
người, như kinh nghiệm năm con ngựa này có 2 đám ma to đùng làm gương rèn cán:
Phạm Quý Ngọ (18/02/2014) & Nguyễn Bá Thanh (13/2/2015)?
Không xa gần bóng gió để mà
được thử các loại độc dược tân kỳ à?
Mà không chỉ một dạng “người ta” hiền
lành nhưng dễ chết đó. Phiên bản của những xa xôi bóng gió ấy còn là những
“họ”, những “một số người”, những “một số hiện tượng”, những “bộ phận không
nhỏ”…
·
“Tôi nghĩ rằng đa số anh em là như vậy nhưng có một bộ phận mà đảng nói là
không nhỏ…, bây giờ không biết
nằm ở đâu. Dân hỏi mãi, đảng hỏi mãi nhưng không trả lời được. Từ Trung ương
đến cơ sở đều lúng túng chỗ này” – Trương Tấn Sang (Một
bộ phận không nhỏ không biết nằm đâu, 15/10/2014).
Thế, cái tập thể có nhiều bộ
phận không nhỏ mà không ưa nhau đó làm gì?
Cái gì? Làm giàu à? Thiệt
sao? Cách nào?
·
“Chúng tôi theo dõi mới biết là tham nhũng ngày càng tinh vi. Tham nhũng không
phải đứng một người riêng lẻ mà nó dây mơ rễ má, hình thành những nhóm nữa, xâu chuỗi bao che, bảo vệ nhau” – Trương Tấn Sang (Đề
phòng người chống tham nhũng bị tấn công ngược, 03/12/2014).
Có trễ quá không, cái chuyện
đề phòng người tố tham nhũng (hay tiến hành điều tra chống tham nhũng) bị tấn
công ngược, bằng cả chất độc phóng xạ ARS?
Mục tiêu là những đồng chí
vô hình (hoặc không cần mô tả), và vô danh (không cần nêu tên, hoặc chỉ cần một
ẩn số X thay cho cái ẩn danh mà ai cũng hiểu). Động cơ là chiếc ghế. Phương
thức là trồi đạp chiếm chỗ. Phương tiện xưa là tuyên giáo, nay là FB.
Công việc chính thức và công
khai là lên án mông lung, kiểu ném đá qua tường, trúng ai nấy chịu (bởi, đứa
nào tay chẳng nhúng chàm), mà không cần hay chẳng dám gom trách nhiệm làm rõ
từng vụ việc.
Khi ném ra cái từ “người
ta”, là tác giả đã ném cả cái trách nhiệm bôi nhọ/ngáng chân/giật chỏ kia lên
bàn kẻ khác, tất yếu không phải là “ta” hay “chúng ta”.
Cái từ “người ta” màu
nhiệm này còn có thêm một đặc tính quý phái khác là can đảm/dũng cảm/không né
tránh/dám nhìn thẳng nói thật …tới một sự cố nào đó, được lên báo, mà lại đủ
“khôn ngoan” để có chỗ đứng bên này lằn mức an toàn, là không một ai cần làm gì
cả.
Như vậy, có cần lắm không
cái chuyện đề phòng bị tấn công ngược vừa nói đó, một khi đảng viên xách mé
những đồng chí đối thủ bằng cái từ “người ta” vô hình/vô danh/vô can/vô trách
nhiệm và vô hình chung trở thành vô dụng kia?
Khó quá. Làm sao Phạm Quý Ngọ và Nguyễn
Bá Thanh có thể trả lời hay giải thích thêm cái từ “người ta” hiền lành mà đầy
hiểm nghèo/trắc trở… này cho rốt ráo?
Ở tầm quốc gia, cái từ
“người ta” trớ trêu/trí trá ấy còn là cái hiểm hoạ gây tác hại kinh hoàng hơn
nữa…
Sau hơn nửa thế kỷ người dân
bị tước đoạt mọi thứ quyền làm người, quyền công dân, quyền có quan điểm cá
nhân… để rộng chỗ cho cái tâm lý vô can và vô dụng “người ta” đó ăn sâu vào đầu
óc mọi người.
Như thể không có lũ
“người ta” ấy là không thể có đất nước này.
Từ ấy, đất nước đã trở thành
đất nước của bọn “người ta” kể trên.
Từ ấy, chuyện đất nước
là chuyện của “người ta” tuỳ nghi định đoạt.
Từ ấy, đất nước được rao
bán/đổi chác tuỳ ý “người ta” định giá.
Từ ấy, bất kỳ ai có nhã
ý góp sức giải quyết vấn nạn của đất nước thì lập tức sẽ bị bè lũ “người ta”
trả thù đến nơi đến chốn, kể cả tra tấn đến chết, bỏ tù rục xương, gia đình bị
cô lập kinh tế lẫn giao tiếp xã hội…
Từ ấy, với quyền trả thù
và phương tiện trả thù trong tay, dần dà cái đất nước của lũ “người ta” kia thu
gọn vào bộ phận lãnh đạo, cả bên hành chính lẫn bên đảng đều gọi là trung ương.
Rồi đất nước của cái lãnh
đạo trung ương “người ta” kia thu hẹp thêm một cấp nữa, vào tay bộ chính trị.
Ở giữa cái lõi bộ chính trị
“người ta” đó, đất nước bị treo căng xác giữa bốn cái cọc đầu têu có tên là tứ
trụ.
Bấy giờ, ở đỉnh điểm tối cao
đó, chuyện giải quyết vấn nạn của đất nước là hoàn toàn thuộc về …thế hệ kế
tiếp.
·
“Mai sau thế hệ con cháu tài
giỏi hơn chúng ta sẽ làm thay” – Trần Đình Long (Phó
chủ nhiệm UBLP/QH, Bấm nút thông qua, 21/05/2010).
·
“Tần Thủy Hoàng xưa nếu không
quyết liệt thì làm sao để lại Vạn lý Trường Thành?” – Trần Bá Thiều (GĐ CA Hải Phòng, Bấm nút thông qua, 21/05/2010).
Kể cả chuyện Hoàng Sa-Trường
Sa, mỏ khoáng và ngư trường của ta trên Biển Đông. Kể cả chuyện biên giới, thác
Bản Giốc, rừng đầu nguồn, Bôxít Tây Nguyên, resort trên đỉnh đèo Hải Vân… Kể cả
chuyện nợ công gần ngang bằng tổng sản lượng quốc gia. Kể cả chuyện các sư đoàn
công nhân TQ trên đất Việt. Kể cả chuyện dự phóng về một VN phủ tràn phóng xạ
hạch nhân…
Mà không, bấy giờ nào còn
đất Việt, nào còn VN!
Hoá ra, cái “mực thước cho người ta bắt
chước” trong tờ di chúc nguệch ngoạc chết tiệt kia đã đưa cả dân tộc
đến bờ diệt vong.
Bởi, ngay cả cái “người ta”
nọ cũng đã mang một nghĩa bành trướng thành “NGƯỜI TA” khác.
Hoạ chăng, bấy giờ, cái còn
lại chỉ là một Khu vực Hành chính An Nam của “NGƯỜI TA” ?
16/02/2015 –
Kỷ niệm 226 năm vua Quang Trung cùng quân sĩ ăn Tết Kỷ Dậu trước khi tiến quân
vào Thăng Long.
Blogger Đinh Tấn Lực
Giọt lệ Nguyễn
Thị Hồng Phú trên đôi mắt thâm quầng khóc chú Thanh
CTV Danlambao -
Chị là Nguyễn Thị Hồng Phú. Chị dắt theo đứa con trai đến tận nhà Nguyễn Bá
Thanh khi nghe tin chú Thanh chắc không qua khỏi.
Chị
lặng lẽ kéo áo lau những giọt nước chảy mắt tràn khi nghe tin chú Thanh đã ra
đi. Nhìn đôi mắt của chị, tưởng chừng như chị khóc nhiều và khóc từ lâu lắm
rồi.
Nhìn
chị, “thế lực thù địch” thế nào cũng... phản động mà “suy diễn” rằng
chị được chuyên viên hoá trang của phim trường nào đó trang điểm cho chị trước
khi lên... show mở hàng cho chương trình "Quán Khóc".
Thể nào "kẻ xấu" cũng xuyên tạc rằng
có lẽ chị khóc từ đêm hôm qua, khóc trắng cả đêm không ngủ. Có lẽ chị là người
biết trước đồng chí Thanh sẽ vĩnh viễn ra đi, biết trước cả ông Nguyễn Quốc
Triệu - Trưởng ban Ban Bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương lỡ
dại cho Nguyễn Bá Thanh chết tại bệnh viện và chết sớm vào lúc 12g15. Nên chị
lặng lẽ ôm gối khóc suốt đêm trường, khóc thâm quầng đôi mắt.
Nhưng đó cũng chỉ là “luận điệu của thế
lực thù địch” có âm mưu vạch trần những màn kịch bi ai của đảng chứ
chị Nguyễn Thị Hồng Phú nhất định phải là một người dân nghèo yêu mến đồng chí
Nguyễn Bá Thanh!!!
Chị làm nghề bán vé số có hộ khẩu đàng hoàng ở
phường Hòa Thọ Tây, quận Cẩm Lệ. Chị đầu tắt mặt tối kiếm ăn qua từng tờ vé số
nhưng rất thạo tin. Tin tức vừa mới đăng trên internet, chị đã tất tả có mặt
trước nhà chú Thanh. Chị còn có thì giờ dắt đứa con trai theo chị để khóc chú
Thanh. Trên tay chị còn nguyên tập vé số chưa bán. Còn lòng dạ nào đi
bán vé số!
Từ chị và qua những ngòi viết của phóng viên
đã có mặt sẵn tại hiện trường, người ta có cảm giác như đang xin phim Hàn Quốc
ướt đẫm lòng người...
Và chị tâm sự trong
làn nước mắt: “Chú Thanh tội lắm, hồi còn khỏe mạnh, lúc nào chú ấy cũng quan
tâm đến những người bán vé số như chúng tôi”...
"Tôi mong nhìn
thấy ông lần cuối. Dân Đà Nẵng và nhất là những người nghèo như chúng tôi được
giúp đỡ quá nhiều".
Đứng lặng lẽ giữa dòng
người đông đúc, ánh mắt dõi vào hướng cánh cổng nhà chộn rộn người, chị Phú chỉ
biết khóc. “Nghe tin bác Thanh mất, tôi không còn muốn bán vé số nữa. Vé dư ra
chiều trả lại, hai mẹ con ở đây cùng bác ấy” - chị Phú thổn thức.
Bên cạnh chị, một trong những người nghèo khó
của Đà Nẵng, là chú xe ôm cà tàng tên Nguyễn Tuấn, chị hàng xóm bình dân Trần
Thị Út ra vào nhà ông Trưởng ban Nội chính TƯ như người trong nhà... Tất cả, là
những người xuất hiện đầu tiên và NGAY LẬP TỨC khi tin đồng chí Nguyễn Bá Thanh
chính thức qua đời. Yêu mến đồng chí ấy nhất vẫn là người dân nghèo!!!
Tình yêu đó được gói trọn trong đôi mắt trang
điểm thật hồng hồng thâm và rất quầng của Nguyễn Thị Hồng Phú với giọt lệ lăn
tăn dành cho lãnh đạo Đà Nẵng; giống như những giọt lệ của bác Hồ C.B. ẩn núp
sau chiếc khăn mù soa dành cho nhân dân và những oan hồn sau cuộc đấu tố giết
người long trời lỡ đất...
Đôi mắt mới khóc? Hay
khóc cả đêm? HOẶC ĐƯỢC TRANG ĐIỂM?
Ông Nguyễn Bá Thanh và cái chết
tức tưởi
Posted by admin
on February 15th, 2015
Blog RFA
VietTuSaiGon
14-02-2015
Ngày Mười Ba Thứ Sáu, ông
Nguyễn Bá Thanh nhắm mắt từ trần, rời bỏ giấc mộng Thị Trưởng Đà nẵng một thuở,
và giấc mộng kinh ban tế thế trên đất Hà Nội cũng tan theo mây khói. Cái chết
của ông, sự ra đi của ông để lại sự thương tiếc không ít trong lòng nhiều người
dân Đà Nẵng, Quảng Nam và cả nước. Đương nhiên có không ít người oán hận ông.
Nhưng hầu như họ ít lên tiếng và có vẻ như họ không nói gì về ông nữa kể từ khi
ông lâm bệnh nặng. Cái chết của ông đã hóa giải nhiều mối cừu thù với ông mà
trong đó, nguyên nhân có một phần không nhỏ do ông gây ra.
Có thể nói, một
cái chết đắt địa nhất trong vấn đề khai sáng cho người Việt vào thời điểm này.
Ông đã chết không uổng phí cho dù có bị đầu độc hay bị gì đi nữa. Cái chết đầy
ẩn số của ông đã giúp cho người nông dân, kẻ có học, anh phu xe và nhiều thành
phần vốn dĩ ngủ quên trong đau khổ, cam chịu, toan tính cơm áo gạo tiền bỗng
giật mình đặt câu hỏi: Vì sao ông chết? Có phải là ông bị đầu độc? Nếu còn
sống, ông sẽ thăng tiến đến đâu? Chúng ta đang sống trong chế độ nào?
Thứ Sáu ngày 13
– giấc mộng Thị trưởng tan theo mây khói
Lúc còn làm Chủ
tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng, nhiều lần ông Thanh bày tỏ nguyện vọng
thay đổi chức danh Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố thành chức Thị Trưởng
nhưng cấp trên không chấp nhận. Và lúc ông Thanh đương chức ở Đà Nẵng, hai con
đường Trường Sa, Hoàng Sa được ông cho người Trung Quốc thuê để xây dựng các
biệt thự, khu nghỉ mát, sòng bạc hàng loạt. Khách Trung Quốc sang thăm, ông
cũng dắt họ về khách sạn trên đường Hoàng Sa, Trường Sa để nghỉ lại… Ông cũng
từng tuyên bố đã cải trang hàng trăm tàu quân sự thành tàu đánh cá ra biển Đông
xua Trung Quốc chạy mất dép. Nhiều trí thức Đà Nẵng cho rằng đó là hành động
yêu nước của ông (?!).
Có lẽ bây giờ,
câu hỏi ông có bị đầu độc hay không và ai đã đầu độc ông vẫn chưa cũ. Bởi nó là
nguyên nhân, đầu mối của mọi vấn đề, bởi nó đã đóng chặt một giấc mơ chính trị,
một số phận cũng như khép lại hàng loạt cừu thù đáng tiếc của một đảng viên
Cộng sản thuộc hàng cao cấp ở Đà Nẵng và cũng là người có nhiều công trình còn
dở dang… Cũng như nó lại giải mã cho câu trăn trối (qua miệng giáo sư Phạm Gia
Khải) rằng “gia đình tôi sẽ tự lo mọi chi phí bệnh viện”.
Tại sao một
người nằm viện suốt hơn nửa năm trời, một người luôn chịu đựng mọi cơn đau, cố
gắng vượt qua cái chết để tiếp tục thực hiện công nghiệp còn dang dở của mình
lại chỉ trăn trối một vấn đề hết sức nhỏ, không đáng quan tâm như vậy? Mặc dù
khi truyền đạt lại câu nói này, giáo sư Phạm Gia Khải nói với lòng ngưỡng mộ và
yêu quí ông Thanh nhưng dường như trong sự ngưỡng mộ, yêu quí ấy có chút gì đó
không bình thường!
Nó không bình
thường bởi điều mà ông truyền đạt không nhất thiết, không đáng phải công khai
trên báo giới, thông tin của nó không có sức nặng cần thiết cho lúc này. Nhưng
tại sao ông Phạm Gia Khải lại đưa ra thông tin này?
Có một ẩn số và
hai khả năng: Ẩn số về viện phí, nói là nhà nước lo một phần, trung ương đảng
lo một phần và gia đình lo một phần viện phí nhưng không nói cái “một phần “ ấy
thuộc gói nào, là gói ở bệnh viện đa khoa Đà Nẵng hay là gồm cả gói chữa bệnh ở
Mỹ, Singapore. Thông tin về vấn đề này chưa được tường minh. Và hai khả năng
là: Lời công bố vô tình của một người có nếp nghĩ không thấu đáo, chỉ trả lời
để mà trả lời (khả năng này khó xuất hiện ở giáo sư Khải). Khả năng thứ hai
nhằm đấu tố, một bước nối của Chân Dung Quyền Lực.
Vì đến thời
điểm hiện tại, chức năng và sứ mệnh đấu tố của Chân Dung Quyền Lực đã hết, nó
có tồn tại hay không tồn tại cũng không thể đưa ra ác chủ bài cần thiết mà
người ta đặt định. Nhưng cuộc đấu tố quyền lực thì chưa bao giờ chấm dứt. Người
ta vẫn chưa buông tha cho ông Nguyễn Bá Thanh. Nên nhớ Chân Dung Quyền Lực là
một trang blog phanh phui tham nhũng. Câu nói của giáo sư Phạm Gia Khải là câu
nói của một người mến mộ ông Thanh, xét về nội dung, hình thức thì khác nhau,
thậm chí khác nhau về bản chất. Nhưng mục tiêu của nó thì phải xem lại!
Bởi lẽ, với mức
chi phí mỗi ngày điều trị lên đến hàng chục ngàn đô la, thậm chí có ngày lên
đến vài chục ngàn đô la tại bệnh viện Mỹ và bệnh viện Singapore, sau đó về Đà
Nẵng, chi phí bệnh viện cũng lên đến hàng chục triệu đồng mỗi ngày. Nếu cộng
tổng số tiền điều trị bệnh cho ông Thanh, có thể là vài chục tỉ đồng, thậm chí
hàng trăm tỉ đồng gồm chi phí điều trị bệnh, người chăm sóc ăn ở và đi theo qua
Singapore, qua Mỹ, rồi chi phí máy bay chuyên dụng để đưa ông về… Chắc chắc con
số có thể lên đến hàng trăm tỉ đồng.
Nếu là một cán
bộ thanh liêm, thì cả một đời làm việc, ăn lương của ông Nguyễn Bá Thanh không
bao giờ chi trả đủ 30% số tiền viện phí. Trong khi đó, nhà cửa của ông Thanh
vẫn chưa phải thế chấp hay bán đi để chữa bệnh, xe cộ của ông và con ông vẫn
còn nguyên mà lúc sắp ra đi ông lại mạnh miệng tuyên bố gia đình sẽ lo toàn bộ
viện phí. Như vậy, bản thân câu nói này đã tự đấu tố Nguyễn Bá Thanh là một
quan tham cộm cán! Liệu có thật sự ông Thanh đã nói câu này? Hay là một trò đấu
tố khác đang diễn ra?
Và tại sao với
một cán bộ cao cấp như Nguyễn Bá Thanh, khi nằm viện lại không có bảo hiểm y
tế? Lại phải nhờ đến tổ chức, nhà nước và gia đình? Rõ ràng, câu nói cuối cùng
của Nguyễn Bá Thanh rất có vấn đề dù ông có thật sự nói hay là ông Phạm Gia
Khải đã nhét vào miệng ông!
Ai đã đầu độc
ông Thanh?
Và đến đây,
dường như bệnh tật và cái chết của ông Thanh không bình thường nữa. Bởi nó được
đưa tin một cách không bình thường; Điều trị một cách bí mật, không bình thường
và khi chết, lời trăn trối cũng không bình thường. Một cái chết bất thường
trong lòng một chế độ không bình thường. Vậy ai đã đầu độc ông Thanh?
Có hai luồng dư
luận, đương nhiên là luồng dư luận do Chân Dung Quyền Lực đưa ra, nói rằng
Nguyễn Xuân Phúc đầu độc Nguyễn Bá Thanh đã bị loại bỏ, nó hoàn toàn thiếu căn
cứ, thậm chí hồ đồ. Bởi lẽ, Nguyễn Xuân Phúc từ đầu lấy yếu tố vùng miền để đấu
đá và thăng tiến. Có thêm một nhân vật miền Trung chống lưng, dù sao cũng vững
hơn phải đấu đá lẻ loi với hàng chục đối thủ nói giọng Nam giọng Bắc và luôn
chờ thọc hông giữa đất Hà Nội.
Hiện tại, một
luồng dư luận cho rằng phe Nguyễn Tấn Dũng đã đầu độc Nguyễn Bá Thanh, luồng
khác lại cho rằng chính tay chân bộ hạ của Nguyễn Phú Trọng đã đầu độc Nguyễn
Bá Thanh. Vậy đúng sai ra sao?
Ở luồng dư luận
thứ nhất, có thể nói rằng nếu Chân Dung Quyền Lực là của phe Nguyễn Tấn Dũng
thật sự thì Nguyễn Tấn Dũng khó có thể là kẻ đầu độc Nguyễn Bá Thanh. Vì lẽ,
mục tiêu cuối cùng để Chân Dung Quyền Lực đánh là Nguyễn Bá Thanh, đánh một
quan chống tham nhũng đang truy kích đàn em của mình, lật tẩy ông ta trước
thiên hạ là xem như đắc lợi, chẳng cần nói thêm chuyện gì cho nhiều. Nhưng nếu
biết trước Nguyễn Bá Thanh sẽ chết và sẽ không còn cơ hội điều tra đến tài sản
gia đình mình, Nguyễn Tấn Dũng chẳng thừa hơi để lập trang Chân Dung Quyền Lực
để phanh phui, đấu tố mà kết quả của nó là 50/50. Thành công cũng đó mà nguy
hiểm, thân bại danh liệt cũng chính nó nếu như phe đối phương thiết lập một
blog khác theo kiểu Gương Mặt Quyền Thế để đấu tố lại chẳng hạn!
Nhưng ở khía
cạnh khác, thâm độc hơn, hiểm hóc hơn (mà Nguyễn Tấn Dũng từng làm là mượn tay
Nguyễn Phú Trọng để loại Nguyễn Bá Thanh ra khỏi Bộ Chính Trị trong Hội nghị
trung ương 7 – 2012), ông Dũng lại một lần nữa mượn tay Nguyễn Phú Trọng để đầu
độc Nguyễn Bá Thanh. Vì làm như thế ông được lợi cả hai mặt, vừa không trực
tiếp vấy máu lại vừa tung ra cú đòn Chân Dung Quyền Lực để giằng mặt đối thủ và
củng cố uy lực. Vậy nếu là phe Nguyễn Phú Trọng đầu độc Nguyễn Bá Thanh thì vì
sao lại đầu độc và đầu độc Nguyễn Bá Thanh, Nguyễn Phú Trọng được gì?
Có lẽ phải nhắc
lại mối quan Hệ Việt – Trung cũng như thế chân vạt Mỹ – Trung – Việt giữa ba
con người gồm Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng và Nguyễn Bá Thanh. Xét trên
góc độ thân Trung Cộng, tương quan của ba nhân vật này ngang nhau. Nếu nhìn bên
ngoài, Nguyễn Phú Trọng thân Trung Quốc hơn Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Tấn Dũng
có công cho Trung Quốc thuê rừng, đất Tây Nguyên, thuê cảng Vũng Áng lâu dài…
so với Nguyễn Bá Thanh, Nguyễn Tấn Dũng là bậc thầy thân Trung, hơn nữa, Trọng
và Dũng chức quyền cũng hơn Thanh.
Nhưng trên thực
tế thì hoàn toàn khác. Phải nhớ là sau khi Nguyễn Bá Thanh tuyên bố từng cho cả
hàng trăm tàu đánh cá do quân đội cải trang ra xua tàu Trung Quốc chạy tán loạn
thì sau đó không bao lâu, hàng loạt vụ gây hấn trên biển Đông, rơi vào tọa độ
Đà Nẵng đã diễn ra rất nặng nề. Và ở trên đất Đà Nẵng, người Trung Quốc được
biệt đãi, họ không xây dựng những khu công nghiệp như Vũng Áng, Hà Tĩnh nhưng
họ lại xây biệt thự, xây nhà vip, khu nghỉ mát và sòng bài. Tất cả bờ biển Đà
Nẳng hầu như dành cho người Trung Quốc ở và sinh hoạt. Nơi họ ở là một biệt
khu, ngoại trừ Nguyễn Bá Thanh, ít có quan chức nào được bước vào bên trong.
Và cái mộng
biến Đà Nẵng thành một đặc khu kinh tế không dừng ở đó, ông Thanh cũng không
mộng ở cái chức Thị Trưởng. Bởi một khi Đà Nẵng thành đặc khu kinh tế với Thị
trưởng Nguyễn Bá Thanh hoặc một Thị Trưởng đàn em của ông, mối quan hệ chính
trị dây mơ rễ má với các quan chức cấp cao Trung Quốc mà Nguyễn Bá Thanh đã
ngầm thiết lập sẽ giúp ông được rất nhiều. Hơn nữa, với tài năng, cá tính cũng
như uy tín được xây dựng từ trước, tiếng nói Nguyễn Bá Thanh tại miền Trung có
thể làm ảnh hưởng đến cục diện chính trị cả nước, có thể làm đảo lộn mọi thứ
vốn ổn định của Bộ Chính Trị.
Chính vì nhìn
ra được điều này mà Nguyễn Phú Trong mặc dù rất tin tưởng vào tài năng Nguyễn
Bá Thanh nhưng lại là người loại Nguyễn Bá Thanh ra khỏi Bộ Chính Trị trong Hội
nghị trung ương 7. Và trước Hội nghị trung ương 10, Nguyễn Phú Trọng đã sử dụng
ác chủ bài, đã cử Nguyễn Bá Thanh sang Trung Quốc công tác. Thực ra là ông thừa
biết cử Nguyễn Bá Thanh sang Tàu, cũng đồng nghĩa với chuyện thả cọp về rừng.
Ông ta cũng
thừa biết trong con mắt lãnh đạo cấp cao Trung Cộng, chỉ có Nguyễn Bá Thanh mới
xứng tầm thái thú cho họ trong bối cảnh hiện tại. Tiếng nói của Nguyễn Phú
Trọng, nếu bỏ cái chức Tổng Bí Thư ra, ông ta chỉ là miếng giấy lộn. Trong khi
đó, nếu dán cái chức Tổng Bí Thư lên Nguyễn Bá Thanh, có thể làm đảo lộn thời
cuộc bởi tiếng nói, sự chi phối của ông đối với nhân dân còn cao hơn rất nhiều
so với Nguyễn Tấn Dũng. Trong khi đó, chuyến đi Trung Quốc của Thanh là chuyến
đi ủy nhiệm nhằm tìm một sự chỉ đạo, sắp xếp nào đó có lợi cho phe Trọng và có
hại cho phe Dũng từ các quan thầy Trung Cộng.
Và chuyến đi có
thể nói là rất thành công, Nguyễn Bá Thanh tìm được tiếng nói chung với các
quan thầy Trung Cộng. Bởi các lãnh đạo cấp cao Trung Cộng ngay từ đầu cũng nhận
thấy miền Trung là yết hầu của Việt Nam về mặt quân sự, nếu thao túng miền
Trung thì xem như lấy được Việt Nam, vấn đề là lấy làm sao thật êm mà người ta
phải cám ơn sự xâm lược của mình. Nguyễn Bá Thanh nghiễm nhiên trở thành ứng cử
viên nặng ký trong chức năng thái thú Trung Cộng tương lai. Và đây là điều
Nguyễn Phú Trọng hoài nghi, lo sợ ngay từ đầu. Nó đã thành hiện thực.
Phe Nguyễn Tấn
Dũng nhìn thấy sự việc nên đã bài binh bố trận từ Chân Dung Quyền Lực cho đến
nhiều việc khác, kể cả phát biểu của Phạm Gia Khải sau này. Và đòn đầu tiên mà
Dũng đánh vào Nguyễn Phú Trọng chính là phát biểu có tính chống Trung Cộng của
ông. Điều này làm vỡ trận, quan thầy Trung Cộng bẽ bàng nhận ra Nguyễn Phú
Trọng không có khả năng quán xuyến Bộ Chính Trị Cộng sản Việt Nam, ông đã không
điều khiển được đảng viên đàn em để tạo mối quan hệ thuận lợi cho công cuộc Hậu
Thành Đô.
Và Nguyễn Phú
Trọng cũng ngỡ ngàng nhận ra mình đã nuôi ong tay áo bấy lâu nay, nuôi một
người từng chơi thế chân vạc, vừa đi với Trung Cộng lại vừa mở cửa, mời tàu hải
quân Mỹ vào Đà Nẵng và có thể trở thành một lãnh chúa vùng miền, một lãnh đạo
quốc gia nếu Trung Quốc chịu chống lưng và cất nhắc. Bây giờ, thay vì phải đánh
nhau với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng lại phải đánh nhau với Nguyễn Bá
Thanh. Chuyến đi Trung Quốc của Nguyễn Bá Thanh là một thất bại, mất điểm của
Nguyễn Phú Trọng.
Và chuyện gì đến cũng đã đến, Trọng Lú
quyết bước ra khỏi vùng lú, phải diệt cho được con ong trong tay áo, diệt ứng
cử viên miền Trung – kẻ đã từng nhiều lần biến Đà Nẵng thành đặc khu nhưng chưa
được. Bây giờ Trọng mới thấy tham vọng của Thanh, Trọng không còn lú nữa, phải
cho Thanh chết! Và khi Thanh chết đi, uy tín của Trọng với đám quan thầy Trung
Cộng sẽ lấy lại được. Bởi với họ, nội bộ Cộng sản Việt Nam cứ thoải mái đấu đá,
giết nhau, càng giết, càng đấu đá thì càng phải dựa vào đàn anh, họ càng dễ xoa
đầu và chỉ định, chỉ đạo.
Nhưng Nguyễn Phú Trọng quên mất một
điều, Nguyễn tấn Dũng có một cái chân vạc còn ghê gớm hơn và hình như là mọi sự
nóng giận hay thủ đoạn của Trọng đều không qua mặt được Dũng. Cuối cùng, Dũng
đã nhổ được cái gai trong mắt mà không tốn viên đạn nào. Trọng càng lúc càng
lụn bại.
Đương nhiên đây chỉ là những luồng dư
luận được đặt thành giả thiết. Và vấn đề buồn nhất vẫn là cái chết thảm thương
và tức tưởi của ông Thanh, đất nước mất một lãnh đạo có tâm. Nhưng cái chết của
ông cũng rất đúng lúc, nó làm rõ hơn một thứ chân dung quyền lực khác – những
chân dung quyền lực chân vạc, vừa dựa Mỹ nhưng lại trông đợi vào sự cất nhắc của
quan thầy Trung Cộng để tiến thân.
Và hình như Nguyễn Bá Thanh đã cay đắng
và hốt hoảng nhận ra mình đã nhầm đường cho đến phút lâm trọng bệnh, ông đã
chọn đất Mỹ để chữa bệnh. Điều này, nếu bàn luận ra thêm, có khi phải ứa nước
mắt cho thân phận chính trị Việt Nam bởi phần lớn nhân dân mãi là đám đông kêu
gào, khóc lóc, đại bộ phận quan chức thăng tiến chỉ biết dựa vào sự chống lưng
của Trung Cộng.
No comments:
Post a Comment