Trọng chầu Thiên triều trước khi quy mã
Việt Nam liệu đã có độc lập, tự do?
Văn BáuGửi tới BBC từ Tp HCM
·
8 tháng 4 2015
Nhân chuyến
thăm của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đến Trung Quốc, tôi băn khoăn Việt Nam đã
thực sự độc lập, tự do hay chưa.
Ngày 30/4/1975,
nước Việt Nam hoàn toàn thống nhất, dân tộc Việt Nam được hưởng một nền độc lập
tự do hoàn toàn. Đã thắng Pháp – đệ tứ cường quốc, thắng Mỹ - cường quốc số một
thế giới rồi thì còn phải sợ ai nữa?
Nhầm to! Thắng
do chúng ta trực tiếp chiến đấu, nhưng không có vũ khí đạn dược, xe tăng, máy
bay, tên lửa… thì đánh bằng gì? Việt Nam có tự sản xuất được những thứ ấy
không? Không có viện trợ từ Trung Quốc, Liên Xô, không dựa vào họ, chúng ta
không thắng được Mỹ!
Chính vì thế mà
Trung Quốc chẳng ngán gì cái tay vừa đánh bại được nước giàu nhất thế giới ấy
mà sẵn sàng “dạy cho Việt Nam một bài học”.
Láng giềng
phương Bắc sau đó đã chủ động rút quân sau khi gây tổn thất nặng nề cho Việt
Nam, lẽ ra Việt Nam nên lấy đó làm bài học thực sự mới phải. Phải hiểu rằng với
sức của mình hiện tại, người ta muốn đánh lúc nào thì đánh, chả ai cứu được.
Đàn anh Liên Xô
khi đó cũng có kịp làm gì đâu. Đến năm 1988 ở đảo Gạc Ma cũng vậy.
Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng hiện đang thăm Trung Quốc, gọi là thăm nhưng thực ra là bị gọi
sang một cách vội vã trước khi Việt Nam thăm Mỹ. Nó giống việc con cái phải hỏi
ý kiến cha mẹ trước khi đi chơi với bạn vậy.
Nếu đã trưởng
thành, có độc lập tự do thật sự thì không anh nào còn làm cái việc trẻ con ấy
cả. Hóa ra Việt Nam mang tiếng là độc lập tự do (tính từ thời điểm năm 1975 thì
cũng đã được 40 tuổi rồi đấy) nhưng làm gì cũng phải xin phép.
Kể cả Trung
Quốc có mời sang, nhưng thời gian quá gấp cho một chuyến đi lớn như thế thì
hoàn toàn có thể dời lại. Nếu đã quyết “đi chơi” với Mỹ thì cứ đi, nếu đã kiên
quyết kiểu gì cũng phải thay đổi quan hệ với Mỹ thì “láng giềng thân thiết” có
nói gì cũng mặc, đi về rồi tính.
Sang Trung Quốc
bây giờ người ta sẽ lại ngon ngọt, vỗ về, hứa hẹn, liệu lúc đi về quyết tâm còn
được bao nhiêu? Hay lại giống anh Chí Phèo định đến rạch mặt ăn vạ nhà Bá Kiến
nhưng bị tay cáo già mời vào giết gà đãi rượu thấy xuôi tai rồi lại chịu làm
tay sai suốt đời cho tên gian ác đó?
Không có hy vọng?
Nhưng phải nói
thật rằng kể cả có đi Mỹ trước, hiệu quả cũng không cao.
Vì các lý do dễ thấy:
Thứ nhất: Mức
độ Mỹ giúp đỡ chỉ tương ứng với mức độ Việt Nam cải cách. Nếu Việt Nam chỉ cải
cách nửa vời hoặc hình thức thì các “gói cứu trợ” sẽ không đủ tác dụng. Việt
Nam mà chưa thành đồng minh của Mỹ, nếu Việt Nam và Trung Quốc có xung đột Mỹ
cũng không lấy làm buồn vì cộng sản anh em còn đánh nhau thì trách ai được nữa.
Nếu Việt Nam
muốn Mỹ can thiệp mạnh, thì sự can thiệp ấy có thể sẽ đi quá mức, tức là có thể
mất chế độ. Điều này lãnh đạo Việt Nam không cho phép xảy ra.
Lý do thứ hai:
Đặt một khả năng viễn tưởng: Việt Nam thay đổi chế độ để làm đồng minh của Mỹ.
Có Mỹ bảo trợ thì chắc chắn là hơn rồi. Nhưng cứ nhìn vào Đài Loan – đồng minh
thực sự, đã bị Mỹ đẩy ra khỏi Liên Hợp Quốc sau chuyến thăm lịch sử của Tổng
thống Nixon đến Trung Quốc năm 1972 (chuyến thăm mà Việt Nam cũng bị ảnh hưởng)
thì biết.
Trung Quốc dẫu
sao cũng là nước lớn, và các nước quan hệ với nhau luôn phải đặt lợi ích lên
trên hết. Khi cần thì những quân cờ nhỏ như quân tốt đều có thể hy sinh, đều có
thể lấy ra để đánh đổi, để mặc cả.
Liệu Mỹ có thể
mang quân hỗ trợ Việt Nam nếu có xung đột với Trung Quốc? E rằng là không.
Nhưng nếu là Nhật Bản và Hàn Quốc thì có thể đấy, vì đây là 2 nước lớn và giàu
có thuộc hàng nhất thế giới.
Ngoại giao cần
phải khôn khéo, nhưng ngoại giao cũng chỉ hạn chế trên cái sức mạnh của quốc
gia đó mà thôi. Mình có lớn mạnh thì tiếng nói của mình mới có trọng lượng,
người ta mới nể mình.
Mới đây có ai
đó nhắc lại tư tưởng độc lập của nhà yêu nước Phan Châu Trinh mà nhiều người
thấy đúng quá:
“Việt Nam phải
phát triển kinh tế và giáo dục để tự lực tự cường, hội nhập vào thế giới văn
minh rồi mưu cầu độc lập chứ không cầu viện ngoại bang dùng bạo lực giành độc
lập.
Chỉ như vậy mới
bảo đảm Việt Nam sẽ có một nền độc lập chân chính, lâu bền về chính trị lẫn
kinh tế trong quan hệ với ngoại bang cũng như nhân dân sẽ được hưởng độc lập và
tự do cá nhân trong quan hệ với nhà nước.”
Còn cứ nghèo,
cứ lạc hậu thì mãi chỉ là quân tốt trên bàn cờ của các nước lớn mà thôi. Như đã
nói ở trên: Có được tự do không dễ. Nghèo thì lấy đâu ra tự do. Luôn phải dựa
vào người khác thì lấy đâu ra độc lập. Tại sao một nước nhỏ xíu như Singapore
vẫn có vị trí đáng nể trên trường quốc tế với sức mạnh quân sự mà không cường
quốc nào dám coi thường?
Tóm lại, hai
khả năng để Việt Nam không sợ Trung Quốc: Thay đổi chế độ làm đồng minh với Mỹ
và Phát triển thành cường quốc kinh tế đều là những khả năng xa vời.
Ngoại giao của
Đảng Cộng sản cuối cùng cũng chỉ để kéo dài sự sống của chế độ và làm chậm lại
quá trình gặm nhấm Biển Đông của Trung Quốc mà thôi. Nước Việt Nam rồi sẽ đi về
đâu?
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm của tác giả.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment