ÔNG TRỌNG CẦN PHẢI ĐI MỸ
Qua
lời ngỏ của ngoại trưởng John Kerry, chính phủ Mỹ đã mời ông Nguyễn Phú Trọng
sang thăm Hoa Kỳ. Có lẽ hàng loạt hoạt động ngoại giao, kể cả chuyến thăm Hoa Kỳ
của đại tướng Trần Đại Quang, bộ trưởng Công an Việt Nam, đang tích cực dọn đường
cho chuyến đi này.
Tuy nhiên, tin cho hay, cho đến giờ, Tổng thống Barack Obama
không định tiếp ông Nguyễn Phú Trọng tại Phòng Bầu dục trong Nhà Trắng. Không
biết rồi ông Nguyễn Phú Trọng có sẽ đến Hoa Kỳ, đến thì ông sẽ làm gi? Xin nêu
mấy suy nghĩ về chuyện này:
Về
phía tổng thống Barack Obama, ai cũng biết đây là lời mời bất đắc dĩ. Ngoài cái
tội vi phạm nhân quyền, chà đạp dân chủ, ông Nguyễn Phú Trọng không có tư cách
gì để được tổng thống Hoa Kỳ mời mọc, tiếp đón cả. Thực tế cho thấy, các Tổng
thống Mỹ không kênh kiệu, không xem thường nhược tiểu như bọn Đại Hán.
Chủ tịch
Nguyễn Minh Triết, chủ tịch Trương Tấn Sang, thủ tướng Phan Văn Khải đã từng được
tiếp trong Phòng Bầu Dục. Tiếp đón một khách mời của chính phủ theo nghi thức
nào là vấn đề quy định lễ nghi của nhà nước Hoa Kỳ.
Tuy nhiên chúng tôi mong rằng,
vì quyền lợi của nhân dân Việt Nam cũng như vì lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ, Tổng
thống hãy nhân nhượng đến mức tối đa để chuyến viếng thăm vẫn được diễn ra suôn
sẻ. Hạ mình xuống để chièu chuộng đối phương trong trường hợp này sẽ được xem
là sự hy sinh của Tổng thống. Hy sinh vì quyền lợi của nhân dân Việt Nam và vì
lợi ích quốc gia Hoa Kỳ.
Sẽ không vì thế mà tầm mức của Tổng thống bị hạ thấp
trước một đối tượng chẳng đáng gì. Dẫu sao, chắc Tổng thống cũng nhận thức được
rằng đàng sau cái hình nhân ấy là một dân tộc rất đáng ngưỡng mộ, rất đáng tôn
kính, như bất cứ dân tộc nào trên thế giới.
Về
phía ông Nguyễn Phú Trọng. Ông nên tỉnh táo để tự đánh giá mình. Cuộc bỏ phiếu
tín nhiệm trong Bộ Chính trị tại Hội nghị Trung ương 10 của ĐCSVN vừa qua đã xếp
ông ở hàng thứ 8. Tại đây, người bỏ phiếu phần nhiều trực tiếp chiụ ơn mưa móc
của ông và mong còn được ông tiếp tục tiến cử trong Đại hội XII sắp tới. Nếu đưa
ông ra cho quảng đại nhân dân bỏ phiếu thì chắc kết quả thảm hại hơn nhiều.
Không ai thành kiến, tư thù gì ông.
Người ta đánh giá ông qua lời nói, qua hành
động cụ thể của ông. Ông sợ Trung Quốc hay cá nhân ông chịu ơn mưa móc sâu nặng
của họ mà ông luôn luôn lấp liếm bao che cho họ. Khi họ đã thành lập thành phố
Tam Sa trên hầu hết Biển Đông của ta, cắt cáp thăm dò dầu khí của ta, bắn giết
ngư phủ của ta …, Quốc hôi đòi được nghe báo cáo tình hình Biển Đông, ông gạt
đi không cho ai được nói, được nghe.
Dàn khoan HD 981 ngang nhiên kéo đến chọc
vào lãnh hải của ta lúc ông đang chủ trì Hội nghị Trung ương nhưng ông lờ đi
không thông báo, cũng không tỏ thái độ gì. Sao lại vô cảm, vô trách nhiệm đến
thế được!
Ông
giành lấy quyền chỉ huy chống tham những từ tay thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để rồi
không làm được gì nên hồn mà còn bao biện cho tham nhũng. Ông thanh minh: Đường
Tăng đi thỉnh kinh còn phải hối lộ. Ông dọa: đánh chuột sẽ vỡ bình.
Mang
danh giáo sư-tiến sỹ nhưng ông không biểu lộ được trình độ tương đương. Đăng
đàn ở đâu, buông tờ giấy ra là ông ăn nói rất chuệnh choạng. Ngay các văn bản
soạn sẵn của ông đọc lên không những không có hồn, không có bóng dáng thực tế
mà chỉ trình bầy những kiến thức chính trị Mác-Lê-Mao sơ cứng, cũ mèm như trong
giáo khoa Trung học Phổ thông.
Vậy mà ông dám đem đi thuyết giảng ở Cuba, làm
cho tổng thống Brazil Dilma
Rousseff - thuộc đảng Công nhân cánh tả thân Cộng sản – mà cũng thấy quá chối
tai, vội vàng tuyên bố cắt bỏ lời mời đối với ông. Cán bộ trong Bộ Ngoại giao Việt
Nam cho biết trong lịch sử quan hệ quốc tế, chưa bao giờ Hà Nội bị một vố bất
ngờ và mất thể diện đến như vậy!
Ấy
thế mà, được Giáo hoàng và một số thủ lãnh EU tiếp vào cuối tháng 1.2013 ông hý
hửng khoe khoang kiểu AQ: “Mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ!”.
Ông không biết rằng chỉ vì cần hội nhập với cái địa thế chính trị rất đáng quan
tâm, cái tiềm năng rất đáng trân trọng của dân tộc Việt Nam, của đất nước Việt
Nam mà người ta phải dằn lòng mời một người như ông?
Được
Hồ Cẩm Đào cử đặc phái viên sang chúc mừng, ông vênh vang coi như mình là nhất.
Ông phỉ báng cả các bậc tiền nhiệm: “Chưa bao giờ ngay sau Đại hội,
một số đảng anh em như... Đảng Cộng sản Trung Cộng cử đặc phái viên của Tổng bí
thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của
Đại hội”!
Đến
thăm Cuba, Bắc Triều Tiên, Trung Quốc, ông được tiếp đón như người lãnh đạo cao
nhất, còn hơn nguyên thủ quốc gia, chủ tịch nước, ông được ở nhà khách nhiều
sao nhất, ngồi xe sang nhất với hai hàng môtô hộ tống, được mời duyệt đội quân
danh dự, có 21 phát đại bác chào mừng, được mời tiệc quốc yến. Đi đâu ông cũng
hý hửng khoe về 21 phát đại bác.
Ông có chắc chắn đấy là biểu hiện tôn kính cá
nhân ông hay chỉ vì cùng hội cùng thuyền mà người ta muốn tô son trát phấn cho
nhau, khích động nhau. Chính vì vậy ông càng mê man lú lẫn đến mức dám ngang
nhiên tuyên bố: “Hiến Pháp đứng sau
cương lĩnh của Đảng”, “Quốc hội là thể chế hóa các nghị quyết và quyết
định của Trung ương và Bộ Chính trị”. Ông có biết như vậy là Đảng trắng trợn ăn
cướp quyền dân chủ, quyền con người của cả dân tộc không? Nếu tôi nhớ không nhầm
thì chưa Tổng Bí thư nào cuả ĐCSVN lộ liễu, trâng tráo đến vậy.
Nghĩ rằng,
lịch sứ ĐCSVN rồi sẽ không xếp ông cùng hạng được với, ngay cả các vị ít học
như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu mà may lắm ngang với Nông Đức Mạnh.
Cho nên,
mong rằng ông đừng đòi hỏi gì nhiều mà bằng mọi giá yết kiến cho được tổng thống
Barack Obama càng sớm càng tốt.
Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang đã ghi được dáu ấn nâng tầm quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ lên mức đối
tác toàn diện. Lẽ ra trong chuyến đi này ông phải nâng tầm lên được mức đối tác
chiến lược. Tuy nhiên, ai cũng biết trông mong ở ông về việc này là chuyện “rau
diếp làm đình”. Vấn đề chỉ còn là yêu cầu ông phải ra sức tạo điều kiện cho Việt
Nam được gia nhập Hiệp ước Thương mại Xuyên Thái Bình Dương TPP ngay trong năm
nay.
Chỉ e rằng
Trung Quốc lại xui khôn xui dại ông như đã xui Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu ngăn trở
Phan Văn Khài trì hoãn Việt Nam vào WTO chờ Trung Quốc vào trước!
Chỉ vào TPP
Việt Nam mới cơ may cứu vãn được nguy cơ sụp đổ kinh tế.
Ký được Hiệp
uớc Thương mại Việt Mỹ, vào được Tổ chức Mậu dịch Quốc tế WTO, năm 2014 kim ngạch
thương mại hai chiều Việt – Mỹ đã đạt 36,3 tỉ đô la, trong đó kim ngạch xuất khẩu
đạt 30,6 tỉ đô la, nhập khẩu đạt 5,7 tỉ đô la. Như vậy năm 2014 Việt Nam xuất
siêu qua thị trường Mỹ 24,9 tỉ đô la, mức xuất siêu cao nhất từ trước đến nay.
Vượt qua nhiều đối thủ trong ASEAN, năm 2014 Việt Nam trở thành nước xuất khẩu
số 1 vào thị trường Mỹ. Nhờ xuất siêu được sang Mỹ cán cân thương mại Việt Nam
mới có nguồn bù cho khoản nhập siêu từ Trung Quốc gần 29 tỷ đô la năm 2014.
TPP sẽ là một
cơ hội to lớn hơn đối với Việt Nam. Nó dắt dẫn bước tiến hợp lý tiếp theo cho
Việt Nam hội nhập sâu thêm vào nền kinh tế toàn cầu. Nhờ các rào cản bị dỡ bỏ,
hiệp định thương mại tiêu chuẩn cao này sẽ mở ra những xa lộ thương mại mới, những
cơ hội hấp dẫn cho các doanh nghiệp và doanh nhân Việt Nam. Một khi được làm thành viên của TPP, doanh số xuất
khẩu của nước ta sẽ tăng dần lên 2 rồi 3 lần trong 5 -10 năm tới, mức sống của đồng
bào ta sẽ bắt kịp Thái lan và kỹ nghệ của ta sẽ có dịp phát triển theo gương của Đài
loan và Hàn Quốc.
Điều quan trọng là ông Nguyễn Phú Trọng phải tích cực đổi mới
tư duy. Thẳng thắn hơn, ông phải cải tạo cái tư duy cũ mèm, sơ cứng, lạc hậu đến
mức như là phản động của ông. Phải từ bỏ cái gọi là chủ nghĩa xã hội, từ bỏ tư
tưởng thần phục Trung Quốc để chủ động tích cực cầu thân với Hoa Kỳ. Không thể
duy trì đường lối đu dây, ngả hẳn theo Hoa Kỳ là yêu cầu cấp bách, là mệnh lệnh
khẩn thiết của tình hình thực tế. Ngả hẳn theo Hoa Kỳ không chỉ để có nước giầu,
dân mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh mà còn để bảo toàn được độc lập
dân tộc, lãnh thổ, lãnh hải. Không có Hoa Kỳ Việt Nam rất khó đương đầu với ý đồ
xâm lăng tàn bạo của Đại Hán.
Tất nhiên không bao giờ nên chọc giận Trung Quốc. Mềm mỏng, hữu
nghị nhưng kiếm chế, thậm chí khuất phục được đối phương là nghệ thuật, là tài
năng của người lãnh đạo. Vả chăng, cũng phải có cả cái uy của một người bạn chiến
lược như Hoa Kỳ đứng sát một bên thì mới buộc Trung Quốc tự kìm chế bớt cái
thói tham lam, ngông cuồng Đại Hán của họ.
Cầu thân để thiết lập được quan hệ đối tác chiến lược với Hoa Kỳ
không dễ nhưng không phải không làm được ngay trong ngày một ngày hai. Sự trỗi dậy của Trung Quốc về kinh tế và chính trị
cùng với nguy cơ khống chế lưu thông trên Biển Đông đang là mối lo ngại của Mỹ.
Trong chiến luợc xoay trục an ninh qua Châu Á-Thái Binh Dương, bên cạnh Nhật Bản
chắc chắn Hoa Kỳ xem Việt Nam là đối tác quan trọng nhất. Việt Nam không chỉ có
quân cảng Cam Ranh mà còn có tiềm năng quân sự yểm tàng từ Bạch Đằng, Đống Đa.
Dù
còn e ngại những người lãnh đạo, Hoa Kỳ không thể không ngưỡng mộ dân tộc Việt
Nam. Hoa Kỳ cần Việt Nam.
Nhất
là vừa qua tổng thống Obama đã bổ nhiệm một Đại sứ rất tha thiết với Việt Nam,
ông Ted Osius mà trong buổi nói chuyện ở trường Đại học Tổng hợp Hà Nội mới đây
ông đã nhiều lần hứa hẹn “Không có gì là không thể”.
Mong
ông Trọng sẽ đến Mỹ và sẽ làm được những gì cần thiết nhất có thể.
Hà Nội 22 tháng 3 năm 2015
Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 5, ngõ 341 đường Trung Văn
Quận Nam Từ Liêm – Hà Nội
Hotline: 0984 724 165
* Kính gởi Bác Thanh Giang
Tôi hy vọng rằng: Với bài viết nhắn nhủ như rót vào
tai Tổng Trọng, rất thẳng thắn, rất chân tình, rất can đảm, rất phù hợp xu
thế phát triển của tình hình và rất có trách nhiệm với dân, với nước của Bác
Thanh Giang. . . nếu ông ta còn một chút xíu tính " người " trong
con người ông ta thì tôi tin ông ta sẽ phải tìm cách làm theo lời
nhắn nhủ của Bác Thanh Giang. Chỉ khi nào ông ta không còn một tí xíu tính
"người" nào thì chúng ta và nhân dân ta mới đành phải
tự lo cứu nước. Cảm ơn
Bác,
Kính Kha Lương Ngãi
* Ở một tư thế cao của sự hiểu biết, sắc sảo, lịch lãm, nhạy bén, bài viết là lời
dạy bảo và đòi hỏi với kẻ có quyền nhưng không có trí. Bài viết là tiếng nói,
là đòi hỏi của thời đại, của nhân dân Việt Nam với người nắm vận mệnh đất nước
Việt Nam hôm nay. Em cảm ơn anh về bài viết rất hay, kịp thời và cần thiết
này.
Kính. Phạm Đình Trọng
* Một
bài tổng kết rất đầy đủ về con người NPT. Tôi nghĩ bác Giang khuyên là khuyên vậy
thôi chứ ông lú này không thể khôn hơn mà hiểu được. Chưa thấy một động thái
nào của lú tỏ ra tốt hơn.
Tô Lê Sơn
__._,_.___
No comments:
Post a Comment