Việt Nam






Tuesday, 31 March 2015

"SỰ SỤP ĐỔ CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN TẠI VIỆT NAM"


From: SUTTON VO <
Date: Mon, 30 Mar 2015 15:24:58 +0000
Subject: Chế độ CSVN phải xụp đổ! Fw: [Thaoluan9] Fwd: Fw: SỰ SỤP ĐỔ CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN TẠI VIỆT NAM

 

Kính thưa quý đồng hương,
Thiển nghĩ không còn ai chưa biết về sự xụp đổ của chủ nghĩa Cộng Sản sau khi cả khối các nước Cộng Sản trên thế giới do Liên Xô lãnh đạo xụp đổ vào năm 1991!
Thế nhưng, vẫn còn 4 nước tàn dư do các đảng Cộng Sản cai trị còn sót lại (không kể các nước nhỏ, chư hầu của chúng). Đó là Trung Cộng, Việt Cộng, Cuba và Bắc Hàn.
Do đó, bàn chuyện "Sự Sụp đổ của Chủ nghĩa Cộng Sản tại Việt Nam" e rằng chúng ta đang làm một chuyện dư thừa chăng?
Vấn đề ô đây là làm sao làm cho chế độ của đảng cướp Cộng Sản Việt Nam sớm xụp đổ để cho toàn dân Việt được hưởng tự do no ấm. 
Đó là vân đề thiết yếu cần bàn, cần giải quyết!
Xin quý vị thức giả, những bậc cao minh hãy dùng tài ba của mình để giúp giải quyết vấn nạn đảng cướp CSVN thì chúng tôi vô cùng biết ơn.
Trân trọng kính chào quý đồng hương.
Võ Văn Sĩ, người lính già QLVNCH

On Sunday, March 29, 2015 6:28 PM, "Can Bui  [thaoluan9]" <> wrote:

 
Kinh chuyen qui vi doc: "SỰ SỤP ĐỔ CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN TẠI VIỆT NAM"


On Saturday, March 28, 2015 3:24 PM, Sam Nguyen <> wrote:


SỰ SỤP ĐỔ CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN TẠI VIỆT NAM

Trước đây, trên thế giới, có 15 quốc gia chính thức theo chủ nghĩa cộng sản, và 11 quốc gia tự nhận là cộng sản hoặc theo khuynh hướng cộng sản.  Mười lăm quốc gia ở trên là: Albania, Bulgaria, Czechoslovakia, Đông Đức, Hungary, Mông Cổ, Ba Lan, Romania, Liên Xô, Yugoslavia, Trung Quốc, Cuba, Bắc Triều Tiên, Lào và Việt Nam. Mười một quốc gia ở dưới là: Angola, Benin, Congo, Ethiopia, Mozambique, Zimbabwe,  Grenada, Nicaragua, Campuchia, Afghanistan và Nam Yemen.

Tổng cộng, từ hai bảng danh sách ấy, có cả thảy 26 nước cộng sản hoặc có khuynh hướng theo cộng sản. Từ đầu thập niên 1990, tất cả các chế độ cộng sản ấy đều lần lượt sụp đổ. Hiện nay, trên cả thế giới, chỉ còn năm nước mang nhãn hiệu cộng sản: Trung Quốc, Cuba, Bắc Triều Tiên, Lào và Việt Nam.

Chưa có dấu hiệu nào cho thấy chủ nghĩa cộng sản ở năm quốc gia này sẽ sụp đổ sớm. Trong năm nước, có ba nước có quan hệ chặt chẽ với nhau: Trung Quốc, Việt Nam và Lào.  Có lẽ Lào chỉ thay đổi được thể chế chính trị nếu, trước đó, Việt Nam cũng thay đổi; và Việt Nam có lẽ chỉ thay đổi, nếu trước đó Trung Quốc cũng thay đổi. Như vậy, quốc gia có khả năng châm ngòi cho bất cứ sự thay đổi lớn lao nào là Trung Quốc.

Tuy nhiên, ngay cả khi Trung Quốc và Việt Nam chưa thay đổi và chưa từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, giới nghiên cứu cũng phát giác những dấu hiệu suy tàn âm thầm của chủ nghĩa cộng sản bên trong hai quốc gia này; và đặc biệt là Việt Nam.

Ở đây, ta chỉ tập trung vào Việt Nam.

Nhìn bề ngoài, chế độ cộng sản tại Việt Nam vẫn mạnh.  Hai lực lượng nòng cốt nhất vẫn bảo vệ nó là: công an và quân đội.

Dân chúng khắp nơi bất mãn nhưng bất mãn nhất là nông dân, những người bị cướp đất hoặc quá nghèo khổ. Có điều nông dân chưa bao giờ đóng được vai trò gì trong các cuộc cách mạng dân chủ cả. Họ có thể thành công trong một số cuộc nổi dậy nhưng chỉ với một điều kiện: được lãnh đạo.
Trong tình hình Việt Nam hiện nay, chưa có một tổ chức đối kháng nào ra đời, hy vọng nông dân làm được gì to lớn chỉ là một con số không. Ở thành thị, một số thanh niên và trí thức bắt đầu lên tiếng phê phán chính phủ nhưng, một, số này chưa đông; và hai là còn rất phân tán. Nói chung, trước mắt, đảng Cộng sản vẫn chưa gặp một sự nguy hiểm nào thật lớn.

Thế nhưng, nhìn sâu vào bên trong, chúng ta sẽ thấy quá trình mục rữa của chủ nghĩa cộng sản đã bắt đầu và càng ngày càng lớn. Như một căn bệnh ung thư bên trong một dáng người ngỡ chừng còn khỏe mạnh.

Sự mục rữa quan trọng nhất là về ý thức hệ.

Khác với tất cả các hình thức độc tài khác, chủ nghĩa cộng sản là một thứ độc tài có… lý thuyết, gắn liền với một ý thức hệ được xây dựng một cách có hệ thống và đầy vẻ khoa học.  
Thật ra, chủ nghĩa phát xít cũng có lý thuyết, chủ yếu dựa trên sức mạnh và tinh thần quốc gia, nhưng không phát triển thành một hệ thống chặt chẽ và có ảnh hưởng sâu rộng như chủ nghĩa cộng sản. Còn các chế độ độc tài ở Trung Đông chủ yếu gắn liền với tôn giáo cộng với truyền thống quân chủ kéo dài (thường được gọi là độc tài quốc vương, sultanistic authoritarianism) hơn là lý thuyết.

Nhiều nhà nghiên cứu nhấn mạnh: các chế độ cộng sản không thể tồn tại nếu không có nền tảng ý thức hệ đằng sau.
Ý thức hệ cộng sản một thời được xem là rất quyến rũ vì nó bao gồm cả hai kích thước: quốc gia và quốc tế. Ở bình diện quốc gia, nó hứa hẹn giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ của chủ nghĩa thực dân; ở bình diện quốc tế, nó hứa hẹn giải phóng giai cấp vô sản và tạo nên sự bình đẳng và thịnh vượng chung cho toàn nhân loại.  Ở bình diện thứ hai, chủ nghĩa cộng sản, gắn liền với một ước mơ không tưởng, rất gần với tôn giáo; ở bình diện thứ nhất, đối lập với chủ nghĩa thực dân, nó rất gần với chủ nghĩa quốc gia. Trên thực tế, hầu hết các nước cộng sản trước đây đều cổ vũ và khai thác tối đa tinh thần quốc gia trong cả quá trình giành chính quyền lẫn quá trình duy trí chế độ.  Sự kết hợp giữa chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa quốc gia dễ thấy nhất là ở các nước thuộc địa và cựu thuộc địa như Việt Nam.

Sau năm 1991, tức sau khi chủ nghĩa cộng sản tại Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, ý thức hệ cộng sản cũng bị phá sản theo. Thực trạng nghèo đói, bất công và áp bức dưới các chế độ cộng sản ấy đều bị vạch trần và phơi bày trước công luận. Sự hứa hẹn về một thiên đường trong tương lai không còn được ai tin nữa.

Tính hệ thống trong chủ nghĩa Marx-Lenin cũng bị đổ vỡ. Nền tảng ý thức hệ của các chế độ cộng sản bị tan rã tạo thành một khoảng trống dưới chân chế độ.

Để khỏa lấp cái khoảng trống ấy, Trung Quốc sử dụng hai sự thay thế: chủ nghĩa Mao và Nho giáo (trong chủ trương tạo nên một xã hội hài hòa, dựa trên lòng trung thành). Việt Nam, vốn luôn luôn bắt chước Trung Quốc, không thể đi theo con đường ấy. Lý do đơn giản: Đề cao chủ nghĩa Mao là một điều nguy hiểm cả về phương diện đối nội lẫn đối ngoại;  còn với Nho giáo, một là Việt Nam không am hiểu sâu. Hai là, nó đầy vẻ… Tàu, rất dễ gây phản cảm trong quần chúng.  

Đứng trước bế tắc, Việt Nam bèn tạo nên cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh.  Nhưng  Hồ Chí Minh lại không phải là một nhà lý thuyết.  HCM  chỉ là một người hành động. Ông viết nhiều, nhưng tất cả đều rất thô phác và đơn giản.  Hơn nữa, ở Việt Nam hiện nay, cũng không có một người nào giỏi lý thuyết để từ những phát biểu sơ sài của Hồ Chí Minh xây dựng thành một hệ thống sâu sắc đủ để thuyết phục mọi người.
Thành ra, cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh hoàn toàn không trám được khoảng trống do sự sụp đổ của ý thức hệ Marx-Lenin gây ra. So với Trung Quốc, khoảng trống này ở Việt Nam lớn hơn gấp bội.

Mất ý thức hệ cộng sản, chính quyền Việt Nam chỉ còn đứng trên một chân: chủ nghĩa quốc gia.  Nhưng cái chân này cũng rất èo uột nếu không muốn nói là đã lung lay, thậm chí, gãy đổ.

Trên nguyên tắc, Việt Nam vốn có truyền thống yêu nước rất cao. Bao nhiêu chế độ ra đời từ giữa thế kỷ 20 đến nay đều muốn khai thác và tận dụng lòng yêu nước ấy. Tuy nhiên, với chế độ cộng sản hiện nay, việc khai thác vốn tài sản này gặp rất nhiều khó khăn. Lý do là lòng yêu nước bao giờ cũng gắn liền với sự căm thù.  Không ai có thể thấy rõ được lòng yêu nước trừ phi đối diện với một kẻ thù nào đó của đất nước.

Hai kẻ thù chính của Việt Nam, trong lịch sử mấy ngàn năm, là Trung Quốc; và gần đây nhất, là Mỹ. Nhưng Việt Nam lại không dám nói quá nhiều về hai kẻ thù này. Với Mỹ, họ cần cả về phương diện kinh tế lẫn phương diện chiến lược. Đề cao truyền thống chống Mỹ, do đó, là điều rất nguy hiểm. Đề cao truyền thống chống Trung Quốc lại càng nguy hiểm hơn: Trung Quốc có thể đánh hoặc ít nhất đe dọa VIệt Nam bất cứ lúc nào.

Bởi vậy, Việt Nam, một mặt, phải hạ giọng khi nói về truyền thống chống Mỹ và phải né tránh việc nhắc nhở đến truyền thống chống Trung Quốc.  Hai hành động này có lợi về phương diện đối ngoại nhưng lại có tác hại nghiêm trọng về phương diện đối nội: chính quyền hiện ra, dưới mắt dân chúng, như những kẻ hèn, hèn nhát và hèn hạ.

Từ một chế độ được xây dựng trên thành tích chống ngoại xâm, chế độ cộng sản tại Việt Nam lại bị xem như những kẻ bán nước, hoặc bán nước dần dần bằng cách hết nhượng bộ điều này sang nhượng bộ điều khác trước sự uy hiếp của Trung Quốc.

Trước sự sụp đổ của cả hai nền móng, ý thức hệ cộng sản và chủ nghĩa quốc gia, đảng Cộng sản Việt Nam bèn chuyển sang một nền tảng khác: kinh tế với phương châm ổn định và phát triển.

Nội dung chính của phương châm này là: Điều cần nhất đối với Việt Nam hiện nay là phát triển để theo kịp các quốc gia khác trong khu vực cũng như, một cách gián tiếp (không được nói công khai), đủ sức để đương đầu với Trung Quốc. Nhưng để phát triển, cần nhất là phải ổn định về chính trị, nghĩa là sẽ không có thay đổi về thể chế và cũng không chấp nhận đa đảng.

Phương châm ấy, thật ra, là một sự bịp bợm: Nó chuyển vấn đề từ chính trị sang kinh tế với lý luận: nếu vấn đề quan trọng nhất của Việt Nam hiện nay là vấn đề kinh tế thì mọi biện pháp sửa đổi sẽ chỉ giới hạn trong phạm vi kinh tế. Với lập luận này, chính quyền có thể trì hoãn mọi yêu cầu cải cách chính trị.

Tuy nhiên, nó hoàn toàn không thuyết phục, bởi, ai cũng thấy, lãnh vực kinh tế là mặt mạnh nhất của chủ nghĩa tư bản và cũng là mặt yếu nhất của chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản. Tất cả các quốc gia dân chủ ở Tây phương đều có hai đặc điểm nổi bật: về chính trị, rất ổn định và hai, về kinh tế, rất phát triển.   Ở Việt Nam, người ta cố thu hẹp phạm vi so sánh: các cơ quan truyền thông chính thống chủ yếu tập trung vào các nước Đông Nam Á, đặc biệt Thái Lan với một thông điệp chính: đa đảng như Thái Lan thì lúc nào cũng bị khủng hoảng. Nhưng ở đây lại có hai vấn đề: Một, dù liên tục khủng hoảng về chính trị, nền kinh tế của Thái Lan vẫn tiếp tục phát triển, hơn hẳn Việt Nam. Hai, ngày nay, do xu hướng toàn cầu hóa, tầm nhìn của dân chúng rộng rãi hơn nhiều; chính quyền không thể thu hẹp mãi tầm nhìn của họ vào tấm gương của Thái Lan được.

Về phương diện lý luận, chiêu bài ổn định và phát triển, do đó, không đứng vững. Về phương diện thực tế, những sự phá sản của các đại công ty quốc doanh và đặc biệt, khối nợ nần chồng chất của Việt Nam khiến dân chúng càng ngày càng thấy rõ vấn đề: các chính sách kinh tế của Việt Nam không hứa hẹn một sự phát triển nào cả, nếu không muốn nói, ngược lại, chỉ lún sâu vào chỗ bế tắc.

Thành ra, có thể nói, tất cả các nền tảng chế độ cộng sản Việt Nam muốn nương tựa, từ chủ nghĩa Marx-Lenin đến chủ nghĩa quốc gia và lập luận ổn định để phát triển, đều lần lượt sụp đổ.  Chế độ cộng sản Việt Nam hiện nay như một đám lục bình chỉ nổi bập bềnh trên mặt nước.  Sự tồn tại của nó chỉ dựa vào sự trung thành của công an.  Do đó, một mặt, đảng cộng sản đưa ra sự khuyến dụ đối với công an: “Còn đảng, còn mình”; mặt khác, họ ngoảnh mặt làm ngơ trước hai tệ nạn do công an gây ra: tham nhũng và trấn áp dân chúng một cách dã man.

Nhưng chính sách này chỉ càng ngày càng biến công an thành một đám kiêu binh và càng ngày càng đẩy công an cũng như chính quyền trở thành xa lạ với dân chúng.  Sự xa lạ này càng kéo dài và càng trầm trọng, đến một lúc nào đó, trở thành đối nghịch với quần chúng.
Một nhà nước được xây dựng trên một đám kiêu binh, trong thời đại ngày nay, chắc chắn không hứa hẹn đứng vững một chút tương lai nào cả.

__._,_.___

Posted by: =?UTF-8?B?TkdVWeG7hE4gVsOCTiBUw5lORw

Góp ý với TBT Trọng




Date: Thu, 26 Mar 2015 09:18:55 +0700
Subject: Góp ý với TBT Trọng
From: giangnguyen19
ÔNG TRỌNG CẦN PHẢI ĐI MỸ

Qua lời ngỏ của ngoại trưởng John Kerry, chính phủ Mỹ đã mời ông Nguyễn Phú Trọng sang thăm Hoa Kỳ. Có lẽ hàng loạt hoạt động ngoại giao, kể cả chuyến thăm Hoa Kỳ của đại tướng Trần Đại Quang, bộ trưởng Công an Việt Nam, đang tích cực dọn đường cho chuyến đi này. 

Tuy nhiên, tin cho hay, cho đến giờ, Tổng thống Barack Obama không định tiếp ông Nguyễn Phú Trọng tại Phòng Bầu dục trong Nhà Trắng. Không biết rồi ông Nguyễn Phú Trọng có sẽ đến Hoa Kỳ, đến thì ông sẽ làm gi? Xin nêu mấy suy nghĩ về chuyện này:

Về phía tổng thống Barack Obama, ai cũng biết đây là lời mời bất đắc dĩ. Ngoài cái tội vi phạm nhân quyền, chà đạp dân chủ, ông Nguyễn Phú Trọng không có tư cách gì để được tổng thống Hoa Kỳ mời mọc, tiếp đón cả. Thực tế cho thấy, các Tổng thống Mỹ không kênh kiệu, không xem thường nhược tiểu như bọn Đại Hán. 

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, chủ tịch Trương Tấn Sang, thủ tướng Phan Văn Khải đã từng được tiếp trong Phòng Bầu Dục. Tiếp đón một khách mời của chính phủ theo nghi thức nào là vấn đề quy định lễ nghi của nhà nước Hoa Kỳ. 

Tuy nhiên chúng tôi mong rằng, vì quyền lợi của nhân dân Việt Nam cũng như vì lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ, Tổng thống hãy nhân nhượng đến mức tối đa để chuyến viếng thăm vẫn được diễn ra suôn sẻ. Hạ mình xuống để chièu chuộng đối phương trong trường hợp này sẽ được xem là sự hy sinh của Tổng thống. Hy sinh vì quyền lợi của nhân dân Việt Nam và vì lợi ích quốc gia Hoa Kỳ. 

Sẽ không vì thế mà tầm mức của Tổng thống bị hạ thấp trước một đối tượng chẳng đáng gì. Dẫu sao, chắc Tổng thống cũng nhận thức được rằng đàng sau cái hình nhân ấy là một dân tộc rất đáng ngưỡng mộ, rất đáng tôn kính, như bất cứ dân tộc nào trên thế giới.

Về phía ông Nguyễn Phú Trọng. Ông nên tỉnh táo để tự đánh giá mình. Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm trong Bộ Chính trị tại Hội nghị Trung ương 10 của ĐCSVN vừa qua đã xếp ông ở hàng thứ 8. Tại đây, người bỏ phiếu phần nhiều trực tiếp chiụ ơn mưa móc của ông và mong còn được ông tiếp tục tiến cử trong Đại hội XII sắp tới. Nếu đưa ông ra cho quảng đại nhân dân bỏ phiếu thì chắc kết quả thảm hại hơn nhiều. Không ai thành kiến, tư thù gì ông.

 Người ta đánh giá ông qua lời nói, qua hành động cụ thể của ông. Ông sợ Trung Quốc hay cá nhân ông chịu ơn mưa móc sâu nặng của họ mà ông luôn luôn lấp liếm bao che cho họ. Khi họ đã thành lập thành phố Tam Sa trên hầu hết Biển Đông của ta, cắt cáp thăm dò dầu khí của ta, bắn giết ngư phủ của ta …, Quốc hôi đòi được nghe báo cáo tình hình Biển Đông, ông gạt đi không cho ai được nói, được nghe. 

Dàn khoan HD 981 ngang nhiên kéo đến chọc vào lãnh hải của ta lúc ông đang chủ trì Hội nghị Trung ương nhưng ông lờ đi không thông báo, cũng không tỏ thái độ gì. Sao lại vô cảm, vô trách nhiệm đến thế được!  

Ông giành lấy quyền chỉ huy chống tham những từ tay thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để rồi không làm được gì nên hồn mà còn bao biện cho tham nhũng. Ông thanh minh: Đường Tăng đi thỉnh kinh còn phải hối lộ. Ông dọa: đánh chuột sẽ vỡ bình.

Mang danh giáo sư-tiến sỹ nhưng ông không biểu lộ được trình độ tương đương. Đăng đàn ở đâu, buông tờ giấy ra là ông ăn nói rất chuệnh choạng. Ngay các văn bản soạn sẵn của ông đọc lên không những không có hồn, không có bóng dáng thực tế mà chỉ trình bầy những kiến thức chính trị Mác-Lê-Mao sơ cứng, cũ mèm như trong giáo khoa Trung học Phổ thông. 

Vậy mà ông dám đem đi thuyết giảng ở Cuba, làm cho tổng thống Brazil Dilma Rousseff - thuộc đảng Công nhân cánh tả thân Cộng sản – mà cũng thấy quá chối tai, vội vàng tuyên bố cắt bỏ lời mời đối với ông. Cán bộ trong Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết trong lịch sử quan hệ quốc tế, chưa bao giờ Hà Nội bị một vố bất ngờ và mất thể diện đến như vậy! 

Ấy thế mà, được Giáo hoàng và một số thủ lãnh EU tiếp vào cuối tháng 1.2013 ông hý hửng khoe khoang kiểu AQ: “Mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ!”. Ông không biết rằng chỉ vì cần hội nhập với cái địa thế chính trị rất đáng quan tâm, cái tiềm năng rất đáng trân trọng của dân tộc Việt Nam, của đất nước Việt Nam mà người ta phải dằn lòng mời một người như ông? 

Được Hồ Cẩm Đào cử đặc phái viên sang chúc mừng, ông vênh vang coi như mình là nhất. Ông phỉ báng cả các bậc tiền nhiệm: Chưa bao giờ ngay sau Đại hội, một số đảng anh em như... Đảng Cộng sản Trung Cộng cử đặc phái viên của Tổng bí thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của Đại hội”! 

Đến thăm Cuba, Bắc Triều Tiên, Trung Quốc, ông được tiếp đón như người lãnh đạo cao nhất, còn hơn nguyên thủ quốc gia, chủ tịch nước, ông được ở nhà khách nhiều sao nhất, ngồi xe sang nhất với hai hàng môtô hộ tống, được mời duyệt đội quân danh dự, có 21 phát đại bác chào mừng, được mời tiệc quốc yến. Đi đâu ông cũng hý hửng khoe về 21 phát đại bác. 

Ông có chắc chắn đấy là biểu hiện tôn kính cá nhân ông hay chỉ vì cùng hội cùng thuyền mà người ta muốn tô son trát phấn cho nhau, khích động nhau. Chính vì vậy ông càng mê man lú lẫn đến mức dám ngang nhiên tuyên bố: “Hiến Pháp đứng sau cương lĩnh của Đảng”, “Quốc hội là thể chế hóa các nghị quyết và quyết định của Trung ương và Bộ Chính trị”. Ông có biết như vậy là Đảng trắng trợn ăn cướp quyền dân chủ, quyền con người của cả dân tộc không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chưa Tổng Bí thư nào cuả ĐCSVN lộ liễu, trâng tráo đến vậy.

Nghĩ rằng, lịch sứ ĐCSVN rồi sẽ không xếp ông cùng hạng được với, ngay cả các vị ít học như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu mà may lắm ngang với Nông Đức Mạnh.

Cho nên, mong rằng ông đừng đòi hỏi gì nhiều mà bằng mọi giá yết kiến cho được tổng thống Barack Obama càng sớm càng tốt.

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã ghi được dáu ấn nâng tầm quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ lên mức đối tác toàn diện. Lẽ ra trong chuyến đi này ông phải nâng tầm lên được mức đối tác chiến lược. Tuy nhiên, ai cũng biết trông mong ở ông về việc này là chuyện “rau diếp làm đình”. Vấn đề chỉ còn là yêu cầu ông phải ra sức tạo điều kiện cho Việt Nam được gia nhập Hiệp ước Thương mại Xuyên Thái Bình Dương TPP ngay trong năm nay.
Chỉ e rằng Trung Quốc lại xui khôn xui dại ông như đã xui Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu ngăn trở Phan Văn Khài trì hoãn Việt Nam vào WTO chờ Trung Quốc vào trước!

Chỉ vào TPP Việt Nam mới cơ may cứu vãn được nguy cơ sụp đổ kinh tế.

Ký được Hiệp uớc Thương mại Việt Mỹ, vào được Tổ chức Mậu dịch Quốc tế WTO, năm 2014 kim ngạch thương mại hai chiều Việt – Mỹ đã đạt 36,3 tỉ đô la, trong đó kim ngạch xuất khẩu đạt 30,6 tỉ đô la, nhập khẩu đạt 5,7 tỉ đô la. Như vậy năm 2014 Việt Nam xuất siêu qua thị trường Mỹ 24,9 tỉ đô la, mức xuất siêu cao nhất từ trước đến nay. Vượt qua nhiều đối thủ trong ASEAN, năm 2014 Việt Nam trở thành nước xuất khẩu số 1 vào thị trường Mỹ. Nhờ xuất siêu được sang Mỹ cán cân thương mại Việt Nam mới có nguồn bù cho khoản nhập siêu từ Trung Quốc gần 29 tỷ đô la năm 2014.

TPP sẽ là một cơ hội to lớn hơn đối với Việt Nam. Nó dắt dẫn bước tiến hợp lý tiếp theo cho Việt Nam hội nhập sâu thêm vào nền kinh tế toàn cầu. Nhờ các rào cản bị dỡ bỏ, hiệp định thương mại tiêu chuẩn cao này sẽ mở ra những xa lộ thương mại mới, những cơ hội hấp dẫn cho các doanh nghiệp và doanh nhân Việt Nam. Một khi được làm thành viên của TPP, doanh số xuất khẩu của nước ta sẽ tăng dần lên 2 rồi 3 lần trong 5 -10 năm tới, mức sống của đồng bào ta sẽ bắt kịp Thái lan và kỹ nghệ của ta sẽ có dịp phát triển theo gương của Đài loan và Hàn Quốc.

Điều quan trọng là ông Nguyễn Phú Trọng phải tích cực đổi mới tư duy. Thẳng thắn hơn, ông phải cải tạo cái tư duy cũ mèm, sơ cứng, lạc hậu đến mức như là phản động của ông. Phải từ bỏ cái gọi là chủ nghĩa xã hội, từ bỏ tư tưởng thần phục Trung Quốc để chủ động tích cực cầu thân với Hoa Kỳ. Không thể duy trì đường lối đu dây, ngả hẳn theo Hoa Kỳ là yêu cầu cấp bách, là mệnh lệnh khẩn thiết của tình hình thực tế. Ngả hẳn theo Hoa Kỳ không chỉ để có nước giầu, dân mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh mà còn để bảo toàn được độc lập dân tộc, lãnh thổ, lãnh hải. Không có Hoa Kỳ Việt Nam rất khó đương đầu với ý đồ xâm lăng tàn bạo của Đại Hán.  

Tất nhiên không bao giờ nên chọc giận Trung Quốc. Mềm mỏng, hữu nghị nhưng kiếm chế, thậm chí khuất phục được đối phương là nghệ thuật, là tài năng của người lãnh đạo. Vả chăng, cũng phải có cả cái uy của một người bạn chiến lược như Hoa Kỳ đứng sát một bên thì mới buộc Trung Quốc tự kìm chế bớt cái thói tham lam, ngông cuồng Đại Hán của họ.

Cầu thân để thiết lập được quan hệ đối tác chiến lược với Hoa Kỳ không dễ nhưng không phải không làm được ngay trong ngày một ngày hai. Sự trỗi dậy của Trung Quốc về kinh tế và chính trị cùng với nguy cơ khống chế lưu thông trên Biển Đông đang là mối lo ngại của Mỹ. Trong chiến luợc xoay trục an ninh qua Châu Á-Thái Binh Dương, bên cạnh Nhật Bản chắc chắn Hoa Kỳ xem Việt Nam là đối tác quan trọng nhất. Việt Nam không chỉ có quân cảng Cam Ranh mà còn có tiềm năng quân sự yểm tàng từ Bạch Đằng, Đống Đa.

Dù còn e ngại những người lãnh đạo, Hoa Kỳ không thể không ngưỡng mộ dân tộc Việt Nam. Hoa Kỳ cần Việt Nam.

Nhất là vừa qua tổng thống Obama đã bổ nhiệm một Đại sứ rất tha thiết với Việt Nam, ông Ted Osius mà trong buổi nói chuyện ở trường Đại học Tổng hợp Hà Nội mới đây ông đã nhiều lần hứa hẹn “Không có gì là không thể”.

Mong ông Trọng sẽ đến Mỹ và sẽ làm được những gì cần thiết nhất có thể.

                                                               Hà Nội 22 tháng 3 năm 2015
                                                                   Nguyễn Thanh Giang
                                                       Số nhà 5, ngõ 341 đường Trung Văn
                                                            Quận Nam Từ Liêm – Hà Nội
                                                                  Hotline: 0984 724 165

 * Kính gởi Bác Thanh Giang
Tôi hy vọng rằng:  Với bài viết nhắn nhủ như rót vào tai Tổng Trọng, rất thẳng thắn, rất chân tình, rất can đảm, rất phù hợp xu thế phát triển của tình hình và rất có trách nhiệm với dân, với nước của Bác Thanh Giang. . .   nếu ông ta còn một chút xíu tính " người " trong con người ông ta thì  tôi tin ông ta sẽ  phải tìm cách làm theo lời nhắn nhủ của Bác Thanh Giang. Chỉ khi nào ông ta không còn một tí xíu tính "người" nào thì  chúng ta và nhân dân  ta  mới đành phải tự lo cứu nước. Cảm ơn Bác,     
       
Kính Kha Lương Ngãi 

            * Ở một tư thế cao của sự hiểu biết, sắc sảo, lịch lãm, nhạy bén, bài viết là lời dạy bảo và đòi hỏi với kẻ có quyền nhưng không có trí. Bài viết là tiếng nói, là đòi hỏi của thời đại, của nhân dân Việt Nam với người nắm vận mệnh đất nước Việt Nam hôm nay. Em cảm ơn anh về bài viết rất hay, kịp thời và cần thiết này.                   

Kính. Phạm Đình Trọng

          * Một bài tổng kết rất đầy đủ về con người NPT. Tôi nghĩ bác Giang khuyên là khuyên vậy thôi chứ ông lú này không thể khôn hơn mà hiểu được. Chưa thấy một động thái nào của lú tỏ ra tốt hơn.    
Tô Lê Sơn

__._,_.___

Posted by: =?UTF-8?B?TkdVWeG7hE4gVsOCTiBUw5lORw

THỬ TÌM HIỂU VỀ CÁI GỌI LÀ "HÀNH TRÌNH ĐẾN TỰ DO" CỦA TNS NGÔ THANH HẢI

 
  THỬ TÌM HIỂU VỀ CÁI GỌI LÀ "HÀNH TRÌNH ĐẾN TỰ DO" CỦA TNS NGÔ THANH HẢI

Cái Bắt Tay Đồng Tình Và Tin Cậy Giữa Đại VGCS Nguyễn Thanh Sơn và TNS của Canada, do Chỉ Dịnh là NGÔ THANH HẢI
KHÔNG SUY NGHĨ K TRƯỚC KHI HÀNH ĐNG LÀ CÓ TI VI NHÂN DÂN VÀ T QUC VIT NAM!
(PHẦN 1 VÀ 2)
Câu chuyện cựu nguỵ quân VGCS Nguyễn Văn Hải, tức Điếu Cày còn chưa kịp nguội thì lại đến chuyện Bọ Lập, bọ cạp lại ồn ào trên các website.
Nhưng điều quan trọng hơn cả mà những người Việt Nam ở cả trong và ngoài nước nếu còn giữ được tinh thần Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm thì cần thiết phải suy nghĩ thật kỹ ý nghĩa từng câu, từng chữ và những diễn biến cũng như những nhân vật  đẻ ra và đang đánh bóng cái sáng kiến của ông Ngô Thanh Hải, Thượng Nghị Sĩ do chỉ định của Thượng Viện Canada (chứ chẳng có bầu bán gì hết)!
Không biết có trùng hợp không, trong khi dự luật “Hành Trình đến Tự do”  do ông Ngô Thanh Hải đề xuất.  Dự luật này, theo như giải thích của tác giả Joan Bryden (được DCV online lược dịch) thì:
“Dự thảo luật này do Thương Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải bảo trợ, công nhận 30 tháng 4 là một ngày quốc lễ để kỷ niệm cuộc di tản của người Việt Nam tỵ nạn cộng sản và sự đón nhận của Canada sau ngày Saigon rơi vào tay lực lượng cộng sản Bắc Việt” (sic).
“Vì những phản đối om sòm của phía chinh phủ Việt Nam, tên của dự luật này đã được đổi thành “Đạo luật Hành trình tìm Tự do” (sic).
CHÚ Ý 1: Như thế có nghĩa là cái gọi là “Đạo luật Hành trình tìm Tự do” đã được khẳng định chắc chắn sửa đổi cho thoả mãn phản đối của nguỵ quyền VGCS!
CHÚ Ý 2: Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đã trình bày trước Thượng viện Canada:
“Đối với những người Canada gốc Việt Nam và Cộng đồng Người Việt hiện nay đang sống ở nước ngoài, 30 Tháng 4 là ngày Việt Nam rơi vào tay một chế độ cộng sản độc tài và áp bức không quan tâm đến nhân quyền.” (sic)
Xin được hỏi: Ai làm RƠI Việt Nam vào tay một chế độ cộng sản độc tài và áp bức, không quan tâm đến nhân quyền?  Bởi vì sự thực là Việt Nam Cộng Hoà nói riêng và toàn bộ đất nước Việt Nam nói chung đều bị Nga Xô và Tàu bành trướng xâm lược.  Còn cái tổ chức gọi là “Đảng Cộng Sản Việt Nam” với toàn bộ hệ thống tổ chức chính trị, quân sự, kinh tế, sinh hoạt xã hội chỉ là những tên VIỆT GIAN mà chính chúng đã khẳng định ngay tại Miếu thờ của tên đại việt gian Lê Duẩn rằng: “TA ĐÁNH LÀ ĐÁNH CHO LIÊN XÔ VÀ CHO TRUNG QUỐC”(sic).
Như vậy không thể có cái chuyện RƠI (một cách ngẫu nhiên) như ông Ngô Thanh Hải khẳng định. 
Đã bị xâm lược và bị cai trị bởi quân xâm lược thì những câu dư thừa “độc tài và áp bức, không quan tâm đến nhân quyền” (sic) chỉ là mấy bông hoa giấy để che đậy một chế độ chính trị do Nga Xô và Tàu bành trướng thiết lập và trao cho tập đoàn VGCS cai trị, bởi vì chúng có cái gốc gác và diện mạo người Việt Nam, như thế sẽ che được bộ mặt xâm lược của thực dân đỏ Nga Xô và Tàu bành trướng,  trước dư luận thế giới cũng như những người dân Việt Nam còn thiếu thông tin trầm trọng và bị u mê quay cuồng trong cơn bão tuyên truyền, nói láo không chỉ của tập đoàn VGCS với các mẫu quốc Nga Xô, Tàu bành trướng mà còn của ngay cả các thế lực duy lợi Phương Tây, nên họ không nhận ra giữa thực và hư!!!
CHÚ Ý 3: Ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải cũng nói rằng:
“Chúng tôi nhớ 30 Tháng 4 là một ngày đen tối vì nó là một ngày buồn, chúng tôi đã mất nước, mất gia đình, mất những người bạn, mất những mái nhà, mất tự do và mất quyền dân chủ của chúng tôi.  Nó kỷ niệm một ngày của mất mát và đau buồn.” (sic)
Khi nói “Chúng tôi đã mất nước” thì có nghĩa là  đất nước Việt Nam đã bị lọt vào tay những kẻ không phải là Việt Nam!
Không chỉ ở Việt Nam mà ngay trong lịch sử thế giới cũng đã cho rất nhiều thí dụ rằng không thể nào sử dụng được khái niệm “MẤT NƯỚC” khi đất nước vẫn do nhân dân đất nước đó điều hành và làm lợi cho đất nước đó.
Thí dụ 1: cuộc cách mạng dân chủ tư sản 1789 ở Pháp đã lật đổ chế độ phong kiến để mở ra một chế độ chính trị mới hoàn toàn khác với thể chế chính trị của chế độ phong kiến Pháp. Nhưng không ai lại gọi trong tay của chế độ dân chủ tư sản là người dân Pháp bị mất nước.
Thí dụ 2: khi Đại Đế Quang Trung đánh đuổi quân xâm lược nhà Thanh thì đồng thời chấm dứt triều đại của nhà Lê Trung Hưng.  Ngay cả người dân Miền Bắc Việt Nam lúc đó, sống dưới triều Lê – Trịnh  cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình BỊ MẤT NƯỚC  và còn đầy tự hào dưới sự lãnh đạo của Quang Trung Đại Đế!
Cho nên khi ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải nói rằng: “Chúng tôi đã mất nước” (sic) thì có nghĩa là tự thân ông ta đã thừa nhận rất đúng đắn rằng tập đoàn cộng sản Việt Nam là một lũ tay sai cho ngoại bang đã xâm lược Việt Nam Cộng Hoà và thiết lập chế độ thực dân đỏ, núp dưới cái tên Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!
Khi ông TNS Ngô Thanh Hải cũng thừa nhận rằng, sự xâm lược của VGCS  đối với Việt Nam Cộng Hoà đã làm “MẤT TỰ DO VÀ MẤT QUYỀN DÂN CHỦ CỦA CHÚNG TÔI”, thì ông ta cũng hữu thức hoặc vô thức khẳng định chính xác rằng dưới chế độ Việt Nam Cộng Hoà là có TỰ DO và DÂN CHỦ. 
Như thế mà ông không dám nói thật nhận thức đó của ông với Thượng Viện  Canada rằng Cộng Sản (tức cộng sản Việt Nam) chỉ là: “độc tài và áp bức, không quan tâm đến nhân quyền” ( chứ không phải là VGCS  XOÁ BỎ NHÂN QUYỀN của nhân dân Việt Nam, vì họ trong thực tế là Nô Lệ Đỏ!!!).
 
CHÚ Ý 4: Có một điều lạ  là không hiểu tại sao hoạt động về chính trị đến mức được ngồi vào cái ghế Thượng  Nghị Sĩ của Canada, dù là do chỉ định, mà ông Ngô Thanh Hải không nhớ được lời dạy của Tổ Tiên Việt Nam là: “Thật Thà Là Cha Quỷ Quái!”
Đọc những bài tường thuật về lý do dự luật mà ông Ngô Thanh Hải bảo trợ, lúc thì “Công nhận 30 Tháng 4 là một ngày quốc lễ để kỷ niệm cuộc di tản của người Việt Nam tỵ nạn cộng sản và sự đón nhận của Canada” (sic); rồi lại gọi là “đạo luật ngày tháng 4 đen” và cuối cùng  vì những phản đối om sòm của phía chính phủ Việt Nam, tên của dự luật này đã được đổi thành “Đạo Luật Hành Trình Đến Tự Do” (sic).
Như vậy đạo luật với tên chính thức là “Đạo Luật Hành Trình Đến Tự Do” có thể coi là sự đồng loã của ông Ngô Thanh Hải với phía “chính phủ Việt Nam”!!!???  Nếu nói cho rõ hơn thì cái tên “Đạo Luật Hành Trình Đến Tự Do” là của Việt Gian Cộng Sản ÁP ĐẶT và ông TNS Ngô Thanh Hải đã ngoan ngoãn cúi đầu chấp nhận, không một lời tranh luận!
Tại sao vậy?
Bởi vì trước đây ai cũng biết rằng đã nhiều chục năm nay, năm nào dịp 30 tháng 4, những người Việt Tỵ Nạn VGCS đều gọi ngày 30 Tháng 4, 1975 là ngày QUỐC HẬN.  Lũ Việt Tân trước đây đã lập lờ để tìm cách xoá bỏ hai tiếng QUỐC HẬN nhằm thay bằng những danh xưng khiến cho người ta không thể hiểu nổi sự thật của ngày 30 tháng 4, 1975.  Bây giờ ông Ngô Thanh Hải, Thượng Nghị Sĩ Canada do chỉ định, không những nhai lại miếng giẻ rách của Việt Tân (mà nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ đặt lại cho tên mới là “VIỆT TANH)! Mà lại còn mập mờ coi ngày 30 Tháng 4, 1975 là “MỘT NGÀY QUỐC LỄ”.  Xin hỏi ông Ngô Thanh Hải rằng ông ở Canada lâu năm, ông có còn hiểu ý nghĩa của các câu chữ TIẾNG VIỆT không???
Ông có biết sự đối lập nhau về ý nghĩa của “QUỐC HẬN”  với “QUỐC LỄ”  để đặt tên cho ngày 30 Tháng 4, 1975???
Cũng như “Hành Trình Đến Tự Do”, nó đã bôi bẩn hai tiếng “QUỐC HẬN” không???
image
Hỏi Ngô Thanh Hải: Những Hình Ảnh Trên vui lắm sao mà làm QUỐC LẼ???
Chỉ có VGCS mới vui!  Và ai đồng tình với chúng???
Xin chỉ bảo để ông hiểu rằng (tức gợi cho ông nhớ lại tiếng Việt để hiểu ý nghĩa cho chính xác những câu chữ mà mình sử dụng).  Khi nói đến QUỐC HẬN thì có nghĩa là đó là MỘT NGÀY TANG của cả nước, tưởng niệm ngày QUỐC HẬN là sự nhắc nhở rằng, những người Việt Nam đi tỵ nạn VGCS là phải nhớ đến việc PHỤC QUỐC.  Nghĩa là phải làm mọi cách để có thể đuổi được quân xâm lược VGCS, tay sai của Nga Xô và Tàu bành trướng.  Chỉ có như thế mới không cần phải TỴ NẠN nữa. 
Còn nếu việc tỵ nạn VGCS  chỉ có mục đích là “Hành Trình Đến Tự Do”, thì khi được định cư, ở một nước như Canada chẳng hạn, thì sẽ không còn coi vấn đề PHỤC QUỐC là nhiệm vụ chính yếu nhất của việc tỵ nạn!!!
CHÚ Ý 5:  Cũng xin được chia sẻ với quý bạn đọc kể cả ông Ngô Thanh Hải cũng như LS Vũ Đức Khanh (cư ngụ tại Canada, có bài viết đăng trên BBC với tên “Hành Trình Đến Tự Do là cơ hội hoà giải”, đã ủng hộ quan điểm của Ngô Thanh Hải và cũng nói huỵch tẹc ra cái ý đồ của Ngô Thanh Hải“’Hành Trình Đến Tự Do’ Là Cơ Hội Hoà Giải”.  Đấy là chính người ủng hộ Ngô Thanh Hải mà cũng nhận ra cái trò “chính trị bài tây 3 lá” của ông ta.  Việc cho ra đời dự luật “Hành Trình Đến Tự Do”, coi 30 Tháng 4, 1975 là “MỘT NGÀY QUỐC LỄ” rất trùng hợp với tập đoàn VGCS là chúng đã chuẩn bị để làm cái gọi là “Hoạt động kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng Miền Nam” (sic) (http://www.cand.com.vn/Hoat-dong-LL-CaNd/dam-bao-aNTT-hoat-dong-ky-niem-40-nam-Ngay-giai-phong-mien-Nam-334551/) , tức là ngày đó chúng coi là một ngày “quốc lễ”.  Cho nên đấy lại là một chứng minh nữa rằng “tư duy chính trị” của Ngô Thanh Hải có thể nói là HỢP KHÍT với “tư duy xâm lược của tâp đoàn VGCS” coi ngày xâm chiếm Việt Nam Cộng Hoà như đại việt gian cộng sản Lê Duẩn nói “Ta Đánh Là Đánh cho Liên Xô và cho Trung Quốc”.  Chúng coi hoàn thành việc biến Việt Nam trở thành “thuộc địa đỏ” là  “NGÀY QUỐC LỄ”, thì Ngô Thanh Hải cũng coi việc VGCS xâm lược xong Việt Nam Cộng Hoà là ngày “Quốc Lễ”!
Đến đây chắc quý vị bạn đọc cũng như toàn thể người Việt Nam yêu nước cả trong và ngoài Việt Nam, đặc biệt là Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn VGCS thấy được rõ nhân vật NGÔ THANH HẢI  này LÀ AI?
Là con cháu LÊ CHIÊU THỐNG hay là hậu duệ của QUANG TRUNG ĐẠI ĐẾ?
KẾT LUẬN
Đã có những tên như Nguyễn Ngọc Sẵng có đăng bài trên website Ba Cây Trúc, kêu gọi ký thỉnh nguyện thư ủng hộ  dự luật “Hành Trình Đến Tự Do” của  Ngô Thanh Hải
Xin kêu gọi quý vị trưởng thượng, lãnh đạo tinh thần, lãnh đạo các đoàn thể hãy SUY NGHĨ KỸ TRƯỚC KHI HẠ BÚT KÝ ủng hộ “trò ma bùn chính trị” của Ngô Thanh Hải, hoặc  dùng email chuyển tải cho nhau để vạch rõ bộ mặt thật của  Ngô Thanh Hải, nhất quyết không để cho tập đoàn VGCS lợi dụng sự việc coi ngày 30 Tháng 4, 75 là quốc lễ để dùng Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hoà  “ĂN MỪNG” với kỷ niệm “chiến thắng” của tập đoàn VGCS về ngày 30 Tháng 4.  Xin nhớ cho rằng nếu chúng ta bị  Ngô Thanh Hải lừa đảo để “VUI MỪNG” kỷ niệm  “NGÀY QUỐC LỄ” 30 Tháng 4 thì có khác gì chúng ta đã dương Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hoà để  ĐẦU HÀNG tập đoàn VGCS!!!
Kính mong quý vị cần coi đây là NHIỆM VỤ HÀNG ĐẦU ĐỂ ĐÁNH SẬP MỘT ÂM MƯU LƯU MANH CỦA VGCS vẫn sử dụng loại robot để quyết tâm xâm lược Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn VGCS, bắt phải quy hàng với chính Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hoà của mình!!!
Chính Khí Việt
Ngày 17 Tháng 12, 2014
Tài Liệu Tham Khảo:

http://www.cand.com.vn/Hoat-dong-LL-CaNd/dam-bao-aNTT-hoat-dong-ky-niem-40-nam-Ngay-giai-phong-mien-Nam-334551/
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2014/12/141211_viet_canada_du_luat_hanh_trinh_den_tu_do

http://bacaytruc.com/index.php?option=com_content&view=article&id=4139:ky-thnh-nguyn-th&catid=34:din-an-c-gi&Itemid=53
__._,_.___

Posted by: chinh viet 

Featured post

Bản Tin cuối ngày-19/11/2024

My Blog List