PHAN KHẮC TỪ "hốt rát"
TÊN LÍNH XUNG KÍCH VÔ DỤNG CỦA TẬP
ĐOÀN BÁN NƯỚC HÀNỘI
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Sau khi VGCS đã thâu tóm
được chính quyền về tay nhân dân (nói theo giọng điệu bịp của VGCS) thì trong
giới linh mục công giáo người ta mới thấy rõ những ai là cộng sản chính chuyên,
nhãn hiệu con nai vàng. Vương Đình Bích, một tên quốc doanh trong nhóm Lũ 4
Tên, vì một vụ đụng độ nhau, ngày 25-12-1997 đã viết thư gởi lãnh đạo Thành Hồ nói
huỵch toẹt chẳng cần dấu giếm rằng: “Tôi đã thành
khẩn nói với hai anh Từ và Cần là vấn đề thật của tổ chức chúng ta, không phải
nhóm nghiên cứu mà là nhóm 4 anh em chúng tôi, Minh- Cần- Từ – Bích đã được
lãnh đạo gầy dựng và giao nhiệm vụ điều động phong trào công giáo yêu nước tại
thành phố này.”
Bốn anh em chúng tôi đây
là các tên Huỳnh
Công Minh, Trương Bá Cần, Phan Khắc Từ, và Vương Đình Bích. Giáo dân quen gọi bọn này là Lũ 4 Tên, hay Tứ Nhân
Bang. Kể cả những ông áo đen kỳ cựu như Hồ Thành Biên, Nguyễn Thành
Trinh và những người khác, hết thẩy đều chỉ là thứ cỏ đuôi chó, chứ không phải
CS có license. Sau ngày đổi đời, chúng ta thấy Phan Khắc Từ thế giá như thế
đấy. Nhưng trước đó thì hắn được mọi người gọi bằng một cái tên đặc sệt mùi chợ
búa là “ông Linh mục hốt rác”. Hắn là một linh mục công giáo thiệt, và làm nghề
hốt rác thiệt.
Khoảng đầu thập niên
1970, dân Sàigòn lao xao đồn thổi
về hiện tượng các linh mục dấn thân làm các nghề lao động chân tay để truyền giáo.
Những vị khác như Đức TGM Nguyễn Kim Điền, lúc đó còn là linh mục, làm nghề đạp
xích lô, thì rất ít người biết đến, bởi vì các ngài làm Tông Đồ cho Chúa thiệt,
nên không muốn khoa trương. Trừ ra Phan Khắc Từ, sau một bài phóng sự có tiêu
đề "Linh mục hốt rác" đăng trên báo Đại Dân
Tộc (?) ở Saigon, đã trở
thành một hiện tượng được rất nhiều người chú ý đến. Phóng sự kể về ông linh
mục trẻ Phan Khắc Từ tự nguyện xin đi làm công nhân hốt rác để được sống như
một anh công nhân hạng D. Việc phóng ra tên tuổi và tô vẽ cho Phan Khắc Từ, một
tên CS còn trong bí mật lúc đó, nằm trong kế hoạch dân vận của VGCS.
Tuy Phan Khắc Từ đi hốt
rác, nhưng hắn không phải đụng đến cái chổi, và luôn luôn phô trương cái mark
linh mục của mình cho mục đích của hắn. Những người công nhân hốt rác khác thấy
hắn là một ông cha nên kính nể, và chuyện gì cũng nghe theo hắn. Cái lợi trước
mắt là hắn đi làm không phải mang cơm nước theo, mà được các công nhân cơm bưng
nước rót tận miệng.
Có lúc hắn uống rượu với công nhân say xỉn mất hết tư cách
ngay bên cạnh đống rác hôi thối. Hắn đã giác ngộ “cách mạng” và thường thân
thiết tâm sự vói các anh chị em công nhân: “Tôi được sống trong
hoàn cảnh giáo hội toàn cầu đã thức tỉnh. Hiến chế mục vụ của cộng đồng Vatican
2 cứ vang vọng mãi trong tôi. Sao nhãng bổn phận trần thế, tức là sao nhãng bổn
phận đối với tha nhân và hơn nữa đối với Thiên Chúa, khiến phần rỗi đời đời của
mình bị đe dọa. Gần hơn, vừa lúc bắt đầu cuộc đời linh mục, tôi còn được nghe,
được thao thức với những lời sám hối chân thành và những quyết định mạnh mẽ của
một giáo hội Á châu nhỏ bé, vốn giàu có về văn hóa, tôn giáo, nhưng lại đau
khổ, đói nghèo.”
Năm 1969, lần đầu tiên
Phan Khắc Từ được đi dự đại hội Thanh Lao Công thế giới có xu hướng thân cộng
tại Liban,
được Mạc Tư Khoa đỡ đầu và tài trợ. Phan Khắc Từ nuôi ý tưởng phản bội Quốc Gia
từ trước. Tại đại hội này, nhiều phái đoàn thanh niên công giáo lên tiếng đòi
Mỹ rút quân, trả lại quyền tự quyết cho Việt Nam, và gọi chính quyền VNCH là bù
nhìn, nên hắn càng thêm quyết tâm theo CS hơn.
Sau Đại Hội Liban, Hắn ở lại Âu
Châu. Hơn một năm tại Pháp, Phan Khắc Từ ngả hẳn theo khuynh hướng Thần Học
Giải Phóng của nhiều giáo Sĩ Mỹ Châu Latinh, với phong trào Thanh Lao Công làm
điểm tựa, cũng đồng thời là môi trường hoạt động cho hắn. Hắn rất ngường mộ vị
Giám Mục đỏ Helder Pessoa Camara người Brazilian, và linh mục Camilo Torres
Restrepo, người khởi xướng đội du kích chiến đấu tại Columbia, và phát động
phong trào Thần Học Giải Phóng tại Mỹ Châu Latinh.
Tại Paris, Phan Khắc
Từ tham gia đình công, biểu tình đòi công bằng cho giới lao động, tham gia
nhiều cuộc biểu tình của sinh viên và công nhân đòi hòa bình cho Việt Nam. Đánh
dấu bước quay đầu phản bội quan trọng nhất của Phan Khắc Từ là trong thời gian
ở Pháp, hắn đã đến gặp mụ Nguyễn Thị Bình, trưởng phái đoàn thương thuyết của cái
gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để xin được ra bưng theo CS. Thị Bình bảo
hắn hãy trở về Saigon chế bom xăng đánh Mỹ trong thành phố. Và Từ đã làm theo
đúng như vậy.
Cuối năm 1970, Phan Khắc
Từ trở lại Sài Gòn và lập tức hăng hái nhập cuộc với các phong trào đấu tranh
tại đây. Hắn bắt đầu bằng sự góp mặt trong Mặt trận nhân dân tranh thủ hòa
bình, rồi phong trào học sinh, sinh viên đòi quyền sống, phong trào chống tăng
học phí, chống độc diễn, đốt xe Mỹ trên đường phố v.v.
Nhà thờ Vườn Xoài trở thành
nơi chế tạo bom xăng cho phong trào đốt xe Mỹ. Sau vụ đình công năm 1971 của
công nhân hãng pin Con Ó để làm trở ngại cuộc hành quân Hạ Lào của QLVNCH, Phan
Khắc Từ bị cảnh sát Saigon bắt nhốt vào khám Chí Hòa cùng với các tên Trương Bá
Cần, Trần Thế Luân và Nguyễn Ngọc Lan. Cả ba cũng là linh mục. Sau một tuần
được thả ra, bọn này còn làm eo với cảnh sát: "Chúng tôi chỉ ra cùng với
các anh em công nhân khác." Cảnh sát bèn đưa cả ba lên xe, chở ra Quốc Lộ
4, đường về Lục Tỉnh, đẩy xuống vệ đường giữa cánh đồng vắng trong đêm khuya.
Năm 1974, VGCS đựng lên
cái gọi là ủy ban bảo vệ quyền lợi lao động miền Nam . Nhờ nổi tiếng là linh
mục hốt rác, Phan Khắc Từ được bầu làm chủ tịch ủy ban này. Từ ký tên gửi thư
cho đại sứ Hoa Kỳ tại VN, tố cáo người Mỹ khinh miệt giới công nhân Việt Nam và
đe dọa phát động chiến dịch chống sa thải. Người Mỹ đã biết bọn này là ai rồi nên
họ tỉnh queo. Bọn này cũng tổ chức nhiều cuộc biểu tình chống tham nhũng và tố
cáo Mỹ và VNCH vi phạm Hiệp Định Paris .
Năm 1974, Phan Khắc Từ
vào bưng một tuần lễ để thụ huấn nghiệp vụ khuấy đảo, và khóa học khủng bố
trong thành phố. Cũng trong năm này, hắn bị sa thải khỏi sở rác. Từ bèn nhảy
sang hoạt động từ thiện trong một tổ chức CS trá hình khác là Mặt trận nhân dân
cứu đói do hòa thượng Thích Hiển Pháp làm chủ tịch, và Từ làm phó chủ tịch.
Phan Khắc Từ tâm sự: “Từ đó, tôi rất thân
thiết với nhà chùa, tôi di chuyển hết nhà chùa này sang nhà chùa khác để tập
hợp quần chúng, tố cáo chính quyền Nguyễn Văn Thiệu và phát gạo cho dân nghèo
tại nhiều tỉnh từ miền Nam ra miền Trung. Kể cũng thú vị, nhiều đêm tối, một
linh mục công giáo nằm gác chân với vài vị sư trên tấm phản, thì thầm bàn
chuyện quyên góp, làm từ thiện.”
Từ sau 30-4-75 cho đến
nay, Phan Khắc Từ luôn luôn cố thủ trong cái gọi là Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo,
mà người dân miền Nam thường gọi mỉa là “ủy ban đàn két” hoặc
“ủy ban đàn két gươm giáo”. Về nhân sự, tính đến cuối
năm 2008, người ta đã tổng kết cái ủy ban này như sau: Theo báo cáo của UBĐK,
hiện nay tổ chức này đã phát triển ra 39 tỉnh thành (trong 65 tỉnh thành cả
nước), với hơn 400 linh mục, tu sĩ tham gia ủy ban các cấp. Theo điều tra của
chúng tôi, ở trung ương, khóa 4 có 104 vị ghi danh, trong đó có 62 linh mục, tu
sĩ. Thế nhưng, nhiều người nói đấy là “Hội của những
người siêu cao tuổi” vì có tới 94 vị từ 60 tuôỉ trở lên (chiếm
91,2%). Số dưới 50 tuổi chỉ có 10 người (8,8%).
Có những linh mục điếc nặng, hơn
100 tuổi như linh mục Nguyễn Chu Trình (đã mất). Có những linh mục đi họp phải
có người cõng. Có một số “lẩm cẩm” nặng, nói không ai hiểu gì. Ông Vũ Thái Hòa
nguyên chuyên viên Ban Tôn giáo Chính phủ cũng là ủy viên UB phải đi họp trên
lưng đứa cháu. Ông Vũ Văn Chuyên trên ngực phải có biển đề số nhà, điện thoại, sợ
đi lạc đường, công an biết lối đưa về… Có nhiều linh mục chỉ ghi danh, đi họp
là một lần ra Hà Nội miễn phí máy bay để thăm bạn bè, chữa bệnh. Có một số chỉ
đi họp một lần rồi biến mất tăm, như linh mục Trần Đức Hạnh (Cao Bằng). Ở Hà
Nam , người ta cũng ghi danh 5 linh mục nhưng không thấy có ai xuất hiện. Tại
một số nơi như Hà Nội, Bắc Ninh, Hải Phòng, Ban tổ chức chỉ xin các linh mục
ghi danh và đến chụp một tấm hình mà cũng không được…..
Phan Khắc Từ nằm trong
cái ủy ban đàn két gươm giáo với chức vụ tổng thư ký, kiêm phó chủ tịch ủy ban,
nhưng thực chất là chỉ để cho có mặt, đồng thời để theo dõi và quản lý ủy ban
về mặt tư tưởng. Những chỗ hắn cần có mặt, trước hết là tại quốc hội để kiếm tí
danh hão với đời. Phan Khắc từ làm đại biểu quốc hội CS 3 khóa từ 1987 đến
2002. Sau đó, tuy còn thèm muốn lắm, nhưng hắn đã trở thành con chó già vô dụng
trong đàn chó săn của tên thợ rừng rồi.
Chỗ thứ hai hắn muốn có mặt là nơi cai
quản của một ông cha xứ. Tên giết người khét tiếng Lê Đức Thọ đã xây cho hắn
ngôi thánh đường nguy nga đồ sộ trên đường Trương Minh Giảng, Saigon, gọi là
nhà thơ Vườn Xoài để trả công cho hắn đã đắc lực giúp VGCS đuổi Mỹ. Đây là cơ
ngơi, đúng hơn là nhà tư của hắn chứ chẳng phải là nhà thờ. Cho dù Đức Giáo
Hoàng chứ chưa nói đến giám mục, tổng giám mục, hay hồng y, có thể đẩy hắn ra
khỏi cái giang sơn này của hắn được. Và nơi thứ ba hắn muốn có mặt là những chỗ
nào kiếm ra tiền.
Phan Khắc Từ ham tiền
không phải là chuyện lạ, vì
hắn có vợ con. Không phải ai có vợ con cũng là người tham lam
tiền bạc cả. Phan Khắc Từ thì khác, đó là bản tính của hắn nữa. Số vốn của tờ báo Công Giáo và
Dân Tộc được tài trợ bởi Lm Nguyễn đình Thi ở Pháp tới gần 150.000 dollars. Tiền vay thêm
để tự kinh doanh cho việc điều hành tờ báo, như xí nghiệp làm bút bi, làm quạt
trần, lập công ty may mặc, đầu tư trồng cao su với Singapore, lập
khách sạn, mở trường dậy ngoại ngữ, trường dạy nghề, và máy computer v.v...
Tất
cả những cơ sở làm ăn trên đều do Phan Khắc Từ quản lý. Từ tiền bạc, quyền hành, đến đàn bà, tất cả Phan
Khắc Từ thâu tóm vào trong tay hắn. Đây chẳng phải là
những lời đồn trong thiên hạ, mà là từ trong nội bộ ủy ban đàn két đấu đá nhau
rồi khui ra. Vương Đình Bích vạch trần những chuyệm
lem nhem của Phan Khắc Từ công khai trên giấy trắng mực đen. Bích viết:
"...về
những biểu hiện suy thoái đạo đức trong đời tư của người thường trực UB Đoàn
Kết, liên quan đến kinh doanh, tiền bạc và tình dục, gây hệ qủa xã hội là hai
đứa con. Xét theo giáo luật, đương sự không còn tiêu chuẩn khách quan của luật
độc thân để tiếp tục hoạt đông mục vụ và đại diện cho phong trào đoàn kết công
giáo với tư cách linh mục của giáo hội". Cái ủy
ban đàn két chia rẽ như thế mà dám mạ vàng hai chữ đoàn kết trên cái bảng hiệu
của mình thì đúng là cùi không sợ lở.
Phải nhìn nhận rằng,
Phan Khắc Từ là một con người khéo xoay xở. Những chức vụ trong ủy ban không
kiếm ra tiền, mà có kiếm ra cũng chẳng bao nhiêu. Vả lại đấy là tài sản chung
của ủy ban. Sau khi thôi không còn làm đại biểu quốc hội nữa, Phan Khắc Từ xoay
qua làm nghề từ thiện, nuôi đà điểu và gia súc. Hiện nay hắn làm chủ 3 cơ sở từ
thiện mang tên là Thiên Phước. Cơ sở Thiên Phước của Từ thường được nói đến
nhiều nhất là nhà nuôi dưỡng và bảo trợ 130 trẻ em khiếm thị (mù) mà Từ rêu rao
là nạn nhân chất độc da cam, tọa lạc tại ấp 6, xã An Nhân Tây, huyện Củ Chi.
Chuyện lem nhem làm mất
mặt Phan Khắc Từ nhất là vấn đề vợ con: Khi Từ còn là
một phu hốt rác, VGCS đã bố trí bên cạnh hắn một ả nữ sinh tên là Tư Liễu, một cán bộ hoạt động nội thành. Sau ngày 30-4-75,
điều nghi ngờ của đám phu hốt rác bên cạnh Phan Khắc Từ đã trở thành hiện thực.
Từ và Tư Liễu sống chung với
nhau thành vợ chồng, tuy vẫn còn e dè kín đáo. Hơn một năm sau họ có con. Đứa con đầu lòng được Tư
Liễu tổ chức ăn thôi nôi rất linh đình. Liễu làm cửa hàng trưởng một cửa hàng
lớn của quận Bình Thạnh nên y thị mời đông đủ bọn cán bộ từ cấp huyện trở
xuống. Vì thế, chuyện “linh mục” Phan Khắc Từ có vợ con đổ bể tùm lum.
Một
anh bạn tù của kẻ hèn này là anh em tinh thần trong nhà tu với Phan Khắc Từ,
trước kia là sĩ quan trưởng chi an ninh quận Cái Bè, sau khi được thả, đã tìm
đến thăm Từ. Anh ta bắt gặp cả vợ con Từ. Hắn không còn đường chối cãi nên đành
phải thú nhận: “đảng đã tác thành cho chúng tôi.”
Phan Khắc Từ nói đúng. Đảng, chứ chẳng bao giờ Chúa tác thành cho hắn. Hắn vâng
lời đảng hơn là vâng lời Chúa, dù hắn là linh mục.
Việc một ông linh mục
công khai có vợ con vẫn được coi xứ, đêm ngủ ôm vợ mà vẫn sáng ngày ra nhà thờ
dâng Thánh Lễ, lại vẫn còn được dơ tay tha tội cho bổn đạo, là một chuyện vô
tiền khoáng hậu trong Giáo Hội Công Giáo. Có ông cha nào như thế
nhưng lén lút chúng tôi không nói. Phan Khắc Từ hắn ngang nhiên và công khai.
Sự việc này gây liên lụy đến vị giám mục bề trên của Từ, hiện nay là Hồng Y
Phạm Minh Mẫn. Có rất nhiều giáo dân lên tiếng thống trách HY Mẫn là người để
cho hiện tượng phản đạo này xẩy ra trong phạm vi trách nhiệm của ông.
HY Mẫn không
thể nói không biết, bởi vì dư luận đồn thổi tùm lum, Lm Vương
Đình Bích trong giáo phận của ông đã lên tiếng công khai tố cáo, và
nếu cần, HY Mẫn có thể cho người điều tra sẽ rõ trắng đen thôi. Kẻ phạm thánh vẫn
hàng ngày thi hành chức vụ thánh, bề trên biết nhưng làm ngơ cho việc phạm
thánh kéo dài. Như vậy thì đó là Phúc Âm hay là phản chứng của Phúc Âm?
Chỉ tội
nghiệp cho đám con chiên khù khờ, theo Chúa mà như người mù đi trong đêm tối,
không biết đâu là chính đường, đâu là hố thẳm
Với một đời tư bê bối
như thế, cho nên trong đạo ngoài đời chẳng còn ai tin tưởng Phan Khắc Từ.
Đức cố HY Phạm Đinh Tụng trước đây đã có lần cấm
Phan Khắc Từ không được làm lễ trong Tổng Giáo Phận Hànội của ngài.
Trong khóa họp đầu năm
2010 của ủy ban đàn két, Phan Khắc Từ dẫn một phái đoàn đến viếng thăm tòa TGM
Hànội nhưng không được tiếp đón.
Cũng trong dịp này, Từ
còn dẫn phái đoàn đến thăm tên tướng già Võ Nguyên Giáp, nhưng cũng bị Giáp từ
chối luôn.
Cái ủy ban đàn két của Phan
Khắc Từ lúc này hơn kém chỉ là cái thây ma, Từ muốn vực dậy để gây thanh thế
cho mình, nhưng hết cách. Nhà báo Nguyễn Kế Nghiệp thư ký tòa soạn báo Người
Công Giáo VN, là một đảng viên CS không công giáo, có lần nói với một người bạn
của ông: Ông có biết vì sao cái UBĐK vẫn còn tồn tại đến nay không? Nhà nước
cũng muốn dẹp cái cây cảnh héo này lắm rồi, nhưng dẹp thì mấy chục cán bộ ở ủy
ban và Báo làm gì mà sống? Tôi đố tay nào ở cơ quan này đi xin nổi việc ở nơi
khác vì có biết làm gì đâu, tối ngày chỉ ngồi ăn sẵn, và dọa nhà nước về nguy
cơ của Vatican để nhận lương mà thôi!
Vì thế mọi người mới
chưng hửng, nhưng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Phan Khắc Từ chường mặt ra
bênh vực cho bọn phá đạo trong vụ Đồng Chiêm. Từ tuyên bố chắc nịch, VN hoàn
toàn có tự do tôn giáo. Hắn còn kêu gọi trừng trị những ai lợi dụng tự do tôn
giáo để làm những việc sai trái. Việc bọn bán nước huy động cả đến một trung
đoàn trừ gồm bộ đội, công an, và du đãng ban đêm lên Núi Thờ chỉ để phá bỏ cây
Thánh Giá trên đó là một hành động triệt hạ tôn giáo chứ còn nghi ngờ gì nữa. Cả
thế giới lên án bọn côn đồ Việt gian bán nước, chỉ trừ có “linh mục” Phan Khắc
Từ cho rằng đó là một hành động chính đáng của nhà nước, và con kêu gọi phải
trừng trị những nạn nhân của hành động triệt phá này.
Người ta đặt câu hỏi tại
sao Phan Khắc Từ lại giang thân ra làm công việc điên khùng như thế. Câu trả
lời là hắn muốn tranh cái chức Tổng Biên Tập tờ báo Công Giáo Và Dân Tộc của
cái ủy ban đàn két. Chức vụ này trước đây nằm trong tay Trương
Bá Cần. Cần theo chân Hồ đi chầu Diêm Vương đã hơn nửa năm rồi, và
chức vụ đó vẫn còn để trống. Người có khả năng điền khuyết là Thiện Cẩm, nhưng
Thiện Cẩm không được VGCS tin cẩn bằng Phan Khắc Từ. Để cho chắc ăn, nhân vụ
Đồng Chiêm, ông linh mục Phan Khắc Từ nhẩy ra giúp đảng đập con chiên của mình
để lấy credit làm cái giá mua chức Tổng Biên Tập báo Công Giáo Và Dân Tộc. Hắn
đã được toại nguyện, mặc dù Phan Khắc Từ chẳng biết báo chí là cái con mẹ gì.
Phan Khắc Từ tưởng rằng
một ông linh mục tổng biên tập tờ báo công giáo độc chiếm trong nước đứng ra
bảo đảm rằng VN có tự do tôn giáo là cả thế giới sẽ tin. Nhưng hắn đã lầm. Từ
Hải Phòng hắn trốn chạy CS vào Nam lúc 15 tuổi.
15 năm sau, hắn trở thành linh
mục, nhưng không phải là linh mục của Chúa, mà là của Satan. 72 tuổi đầu hắn
còn tình nguyện làm một tên lính xung kích cho CS để kiếm một chút hư danh cỏn con.
Hắn không biết hắn chỉ còn là một tên lính vô dụng, nói cho tượng hình hơn, là
một con chó săn tồi cho bọn Việt gian bán nước tại Hànội, vì cuộc đời, lối
sống, và tư cách của hắn chỉ là một chuỗi phản bội, bê tha tiền bạc và tình
dục. Hắn đã trở thành con người hoàn toàn mù lòa. Hắn có tham vọng đem lại ánh
sáng cho các em bé khiếm thị tại trung tâm ở Củ Chi của hắn.
Thế nhưng rất
tiếc, hắn không có ý hướng và khả năng làm cho đôi mắt của mình hết mù được.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
----- Forwarded Message -----
From: HIEN LEMINH <>
To: HIEN LEMINH <>
Sent: Wednesday, September 14, 2016 9:58 PM
Subject: Re: Chuyện một linh mục
Chuyện một linh mục "đi lượm rát"
Đây là câu chuyện linh
mục gỉa vờ đi bán vé số, ăn xin và lượm rác với các em nhỏ để biết thân phận
của các em như thế nào và tìm cách cải thiện đời sống của các em
Linh mục kể:
– Tôi bừng tỉnh và như
quên đi cái hôi thối, tôi lao vào trong đống rác như bao đứa trẻ khác. Khoảng
hơn hai tiếng, chúng tôi đã “quần nát” cái đống rác. Tôi lượm cũng gần đầy cái bao
bố.
Thế là tôi đã lẽo đẽo
theo các em để bán vé số và ăn xin trên các đường phố Sài Gòn được hai ngày!
Không biết bao nhiêu lần giở khóc giở cười. Có lẽ giờ này nếu bạn bè hay gia
đình có gặp tôi thì họ cũng không thể nào nhận ra được. Tôi đã biến thành một
người nghèo nàn, đen đủi, đơ dáy và hôi hám như những mảnh đời bất hạnh lê lết
hết từ quán ăn này đến quán ăn khác.
Để được theo các em đi
ăn xin và bán vé số không phải là dễ. Tôi đã phải lân la làm quen và giúp các
em rất nhiều, tôi đã lấy được niềm tin của các em và gia đình các em. Tôi đã ăn và ở chung với họ. Tôi đã cho họ thấy được tôi thực sự
muốn sống cảnh màn trời chiếu đất với họ để có thể hiểu
và cảm thông nỗi khổ của họ!
Tối hôm nay là tối cuối
cùng tôi theo các em, như dự tính ban đầu, hôm nay tôi sẽ không ngủ trong các
ngôi nhà bằng giấy, trong thế giới của kẻ chết, mà tôi đã chia sẻ ở trên (Bài “Tôi
Đến Thăm Em”) nhưng tôi sẽ theo một nhóm trẻ mồ côi lang thang về ngủ ở khách sạn “ngàn
sao” toạ lạc dưới chân cầu Chữ Y bên Khánh Hội.
Chiều hôm đó tôi đã được
phép theo nhóm trẻ mồ côi lang thang. Dẫu tôi cũng đã biết các em từ trước qua
hai ngày đi bán vé số và ăn xin, tuy nhiên trước khi tôi đi cụ trưởng làng dặn
tôi:
– Cháu cẩn thận nhé, tụi nó không có hiền giống như tụi nhỏ bên này đâu!
Khoảng 3 giờ chiều, tôi hoà nhập với các em tại công viên bên cạnh
Nhà Thờ Đức Bà. Tôi nhập ngay vào với bọn nó một cách dễ dàng. Bọn trẻ đang bàn
kế hoạch cho tối hôm nay, chúng quyết định sẽ không đi ăn xin nữa mà sẽ đi lượm
ống lon, và ve chai tại đống rác bên quận 4.
Nghe chúng nói đến đó tôi đã rùng
mình run sợ, tôi thật sự sợ cái mùi hôi thối bốc lên từ rác, nhất là tim tôi
thì yếu, không biết có thể sống nổi không. Tôi ngước lên nhìn tượng Mẹ trước
nhà thờ đọc một kinh Kính Mừng xin mẹ cầu bầu cùng Chúa cho con..
Trong bóng đêm, cảnh đống rác thật hãi hùng, cao như dãy núi.
Tiếng người cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng chửi rủa hoà lẫn vào nhau, cả hàng
trăm người cứ như là những bóng ma di động. Mùi hôi thối nồng nặc, tôi rùng
mình run sợ. Lại đọc thêm một kinh Kính Mừng. Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngại, con bé
đứng cạnh tôi thét lên:
– Nhảy vô đi cha nội, đứng đó là đói, lấy gì ăn.!
Tôi bừng tỉnh và như quên đi cái hôi thối, tôi lao vào trong đống
rác như bao đứa trẻ khác. Khoảng hơn hai tiếng, chúng tôi đã “quần nát” cái
đống rác. Tôi lượm cũng gần đầy cái bao bố.
Bọn trẻ đã tập họp lại với nhau và bắt đầu khoe những thứ mà chúng
đã lượm được. Ngoài những cái bọc nylông thông thường, có đứa khoe lượm được
cái chân gà, hay một món đồ ăn được gói kỹ. Bỗng dưng có con bé khoảng 10 tuổi
la to:
– Hôm nay nhà tao không phải đói rồi.!
– Hôm nay nhà tao không phải đói rồi.!
Nói xong nó lôi trong cái bao của nó ra một cái đầu chó! Tôi đứng
đó mà nước mắt tuôn trào, cứ như là trong mơ. Đến phiên tôi, tôi không kể gì mà
chỉ đưa cho thằng bé “trưởng nhóm” cái bao bố và nói là cho hết tụi nó.
Em vẫn cười tươi bên… rác
Chắc cũng khoảng nửa đêm, khi chúng tôi trở lại chân cầu chữ Y bên
Khánh Hội. Các em chắc mệt mỏi, lăn ra ngủ ngay. Riêng tôi không biết vì quá
mệt mỏi hay là quá xúc động không tài nào ngủ được. Tôi cứ nằm nhìn trăng chiếu
xuyên qua các khe hở của thành cầu.
Trăng đêm nay sáng quá, nhưng đời các em
thì thật tối! Đêm nay là đêm đầu tiên trong đời tôi hiểu được ý nghĩa của “màn
trời chiếu đất”. Tôi trằn trọc, nước mắt cũng không còn để mà rơi. Tôi muốn
thét lên, thét lên thật to, nhưng lại dằn lòng đau xót.
Sáng hôm sau, tôi thật sự mỏi mệt và kiệt sức. Tôi đứng dậy, lê
từng bước nặng nhọc ra khỏi gầm cầu, đón taxi để quay về Khách Sạn, nhưng không
một chiếc nào ngừng. Nỗi mệt mỏi và đau nhức trong thể xác tôi, không tài nào
so sánh với nỗi đau tinh thần, nước mắt tôi cứ tuôn trào. Nếu như mọi khi, tôi
ăn mặc lịch sự thì Taxi đã nối dài thành hàng để chào mời tôi rồi, nhưng hôm
nay tôi tiều tụy và nghèo nàn. Cũng chẳng trách gì được những anh lái Taxi, vì
họ cũng làm thuê cả mà. Cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được một cụ già chạy
Honda ôm chở tôi về.
Honda dừng trước cửa khách sạn, tôi vừa bước xuống đã bị anh bảo
vệ xua đuổi, nhưng khi nhận ra tôi là khách quen, anh ta cười bẽn lẽn và xin
lỗi. Cụ già đứng ngoài chờ tôi vào Khách Sạn lấy tiền. Tôi đến bàn tiếp tân,
xin chìa khoá phòng 205. Cô tiếp tân mọi ngày niềm nở với tôi lắm, bỗng dưng
hôm nay cáu gắt lạ thường, cô nói và liếc nhìn tôi thật khó chịu:
– Ông tìm ai! Chủ nhân phòng 205 đi ra ngoài rồi!!
– Ông tìm ai! Chủ nhân phòng 205 đi ra ngoài rồi!!
Tôi giở chiếc mũ lụp xụp ra, mùi hôi bốc lên, và mỉm cười nói với
cô bé:
– Thưa cô, tôi là chủ nhân của căn phòng 205 đây!!
– Thưa cô, tôi là chủ nhân của căn phòng 205 đây!!
Cô nhìn tôi, tí nữa thì té lăn ra khỏi ghế, cô đứng bật giậy và
hỏi tôi:
– Anh Thông, anh có sao không? Bị cướp giật à?!
– Anh Thông, anh có sao không? Bị cướp giật à?!
Tôi nói cho cô biết tôi không sao, chỉ mệt mỏi và muốn lên phòng
nghỉ. Cô cầm chìa khoá phòng và còn dẫn tôi lên đến tận cửa… Tôi nhờ cô lấy 50
ngàn trả cho cụ già chạy xe ôm. Tôi lao vào phòng cởi quần áo và lăn ra ngủ!
Một giấc ngủ bình yên và hạnh phúc!
Lạy Chúa, không có khoảng cách nào lớn hơn giữa lòng
người với người, giữa các con tim của nhân loại. Cái hố sâu ngăn cách giữa giàu
sang và nghèo đói đã làm cho lòng người chai đá, làm cho con tim họ dửng dưng
trước những đau khổ và bất hạnh của người khác.
Xin Chúa hãy thay thế
quả tim bằng đá khô cằn của chúng con bằng quả tim bằng da bằng thịt, trái tim
với những vòng chảy không ngừng của những giọt máu yêu thương. Xin cho chúng
con biết chia sẻ với anh em những ân huệ chúng con lãnh nhận từ Chúa, Amen.
LM Martino Nguyễn Bá Thông
__._,_.___
No comments:
Post a Comment