Tầu cộng
muốn tranh ngôi vị siêu cường với Mỹ mà không được nên quây sang ...ăn
hiếp VN hoặc Philippines là... dể nhất cho đở mất mặt.Thấy Mỹ
tỏ ra cứng rắn bằng...miệng mà đã vội cho tướng Tầu sang Mỹ...để
xoa dịu rồi.
Nga không mạnh bằng Mỹ mà Tầu đã sợ, thì Tầu làm sao
không sợ Mỹ cho được,nhưng nó tỏ ra hung hăng... tiết vịt vì biết Mỹ
nhân đạo chỉ...đập khi nào đối phương đi quá trớn theo bản tánh cao
bồi,chứ không lổ mãn như Nga quen thói chụp giựt ,tàn ác của chế độ
cộng sản củ?
Nên nhớ là khi Tầu cộng muốn dạy CSVN một bài học,thì
Đặng tiểu Bình cũng phải sang Mỹ ...thông báo cho biết trước và Mỹ
thông cảm,ok ngay, vì lúc đó VC được Mỹ ,qua Kissinger, tặng không VNCH
cho VC mà VC lại ngạo mạn chửi Mỹ qúá sức?Đồng ý với tướng Lê văn
Cương là chỉ có tinh thần quyết thắng và yêu nước mới khiến kẻ
thù rung sợ.
Dầu cho nước giầu ,dân đông nhưng không có siêu cường nào
chịu đựng được chiến tranh đại khái hơn mười lăm năm,như trường hợp
Liên Xô ở Afghanistan,chiến tranh biên giới Việt Trung.v.v. vì nó sẽ
tạo ra nhiều hệ lụy sau đó cho cả hai bên về xã hội và chính
trị.
Dân Tầu thì đa số bị ảnh hưởng bởi chuyện Tây Du Ký nên bị bệnh
ảo tưởng xem mình như tề thiên đại thánh,bất khả xâm phạm,đi xâm lăng
thiên hạ mà cứ tưởng mình đi vào chốn không người và trường sinh bất
tử giống như tề thiên đại thánh,nên thường tuyên bố láo lếu như..khỉ
chúa không phải là điều đáng ngạc nhiên?
Xin bàn bá láp cho vui.
On Monday, June 15, 2015 6:08 PM, dinhthong3Gmail <> wrote:
----- Original Message
-----
From: Khoa Le
Subject: Thiếu tướng Lê Văn Cuong
Cám ơn nhà báo Mặc Lâm đã thực hiện một cuộc phỏng vấn rất hay.
Cám ơn Thiều tướng Lê Văn Cương đã phát biểu rất thẳng thắn và chí lý. Tôi cũng
đã viết rõ: "Viêt Nam không liên minh với nước này để chống nước khác,
nhưng Việt Nam cần có đồng minh trong cuộc chiến để tự vệ."
Tôi rất tiếc trong lần gặp Thiếu tướng Lê Văn Cương ở một hội nghị
Viêt-Mỹ tại Đại học Johns Hopkins sau khi hai nước thiết lập quan hệ bình
thường, tôi đã không có dịp trao đổi riêng với ông. Có lẽ vào thời điểm đó, hai
bên còn có sự nghi ngại về quan điểm và thái độ đối với nhau.
Bài trả lời phỏng vấn của Thiêu Tướng Cương cần phổ biến thật rộng
rãi ở trong nước. Cũng cần được dịch ra Anh văn để gửi cho các Đại sứ quán
ngoại quốc và truyền thông quốc tế.
Lê Xuân Khoa
On Sat, Jun 13, 2015 at
10:36 AM, Tuyen Quan Nguyen info
Sức mạnh đoàn kết
***
Báo chí Trung Quốc lại tiếp tục gây hấn Việt Nam
với những bài viết cho rằng Bắc Kinh có thể tấn công thành phố Hồ Chí Minh chỉ
trong vòng 1 giờ từ đảo Chữ Thập, nơi họ công khai xâm chiếm của Việt Nam trước
đây.
Hành
động khiêu khích nước lớn này xảy ra liên tục nói lên điều gì khi Việt Nam luôn
luôn nhẫn nại chịu đựng? Mặc Lâm phỏng vấn Thiếu tướng Lê Văn Cương,
nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chiến lược thuộc Bộ Công an để tìm hiểu thêm
quan điểm của một chuyên gia nghiên cứu về Trung Quốc.
Thiếu tướng Lê
Văn Cương
Mặc Lâm: Thưa
Thiếu tướng báo chí Trung Quốc đang có chiến dịch khiêu khích Việt Nam khi hàng
loạt bài viết cho rằng từ đảo Chữ Thập quân đội của họ có thể triển khai tấn
công TP-HCM chỉ trong vòng 1 giờ đồng hồ, ông nghĩ thế nào về những luận điệu
này và phía sau nó là gì ạ?
Thiếu tướng Lê
Văn Cương: Thật ra mà nói thì đây không có vấn đề gì mới. Sách lược
của Trung Quốc chưa kể lịch sử 4.000 năm với họ, chỉ kể từ mùng 1 tháng 10 năm
1949 tới giờ và có lẽ mãi mãi về sau cũng thế thôi.
Điều thứ nhất: Trước hết
chúng ta phải nhận diện họ là ai cái đã. Nói theo tiếng Nga Trung Quốc họ là
ai? (китай, кто ты?) Đến giờ chúng ta vẫn mơ hồ về chuyện này, vẫn bị một cái
bóng ý thức hệ nó đè lên lợi ích dân tộc. Bản chất chính
quyền Trung Quốc ở Bắc Kinh hiện nay là một chính quyền theo đường lối dân tộc
Sô vanh nước lớn chứ không có phần trăm nào cộng sản cả. Làm gì có
cái chuyện cộng sản như ông Marx ông Lenin khuyến khích Trung Nam Hải làm cái
trò vớ vẩn như vậy được? Điều thứ nhất là phải nhận thức cho rõ.
Điều thứ hai bản chất của họ
là “mềm nắn rắn buông”. Trong 2.500 năm lịch sử khi Việt Nam đứng vững
thì Trung Quốc không dám lấn nhưng khi Việt Nam tỏ ra yếu kém, hèn yếu nhu nhược
thì nó lấn. Đấy là quy luật mà không chỉ riêng Việt Nam cả thế giới đều thế cả
chỗ nào rắn thì bỏ chỗ nào mềm thì rấn tới.
Tôi
có cảm giác rằng lãnh đạo Trung Quốc đã ngửi thấy mùi chúng ta đang lùi và đang
lùi thì họ tiến thôi. Không phải bây giờ mà cách đây mười, mười lăm năm đã lùi
rồi. Chuyện đe dọa tấn công thành phố Hồ Chí Minh không phải bây giờ
mà trước đây họ đã có đưa ra kịch bản đánh và chia đôi Việt Nam từ Nghệ Tỉnh
trở ra là một phương án, chia đôi Việt Nam từ Nam Trung Bộ là một phương án và
người ta làm rất nhiều rồi chứ không phải bây giờ đâu ạ.
Các
phương án ấy chuẩn bị đầy đủ và được tung ra trên báo Hoàn Cầu và các báo khác
để thử xem phản ứng của Việt Nam thế nào. Ở Việt Nam còn khối người còn sợ
Trung Quốc, đến giờ phút này vẫn sợ. Cho nên đây là đòn gió nếu mà sợ thì nó
làm thật, còn không sợ thì họ sẽ tính lại. Cái trò của Trung Quốc là vừa nắn
vừa thăm dò nhưng cái này không có gì mới cả đâu ạ, bản chất Trung Quốc là thế
rồi. Điều này tôi muốn nói là không có gì mới.
Điều thứ ba là chúng ta
phải phản đối vì chúng ta không phản đối thì họ tiếp tục. Phản đối có nhiều
cách. Tờ Hoàn Cầu là báo của đảng chứ không phải là báo lá cải vì vậy Bộ ngoại giao,
Ban Đối ngoại Trung ương Đảng phải gửi công hàm cho Trung Quốc hỏi họ xem tại
sao các ông lại có những việc như vậy? Những việc này đi ngược lại tuyên bố của
ông Tập Cận Bình đã ký với ông Trương Tấn Sang vào tháng 6 năm 2013. Nó cũng đi
ngược lại tuyên bố của ông Lý Khắc Cường ký với ông Nguyễn Tấn Dũng vào tháng
10 năm 2013.
Mấy
chuyện này thì phải nói chứ chúng ta im lặng như thế là sao? Bộ trưởng Ngoại
giao Phạm Bình Minh phải gửi công hàm cho Vương Nghị yêu cầu các ông không nên
tung những loại như vậy lên báo chí, làm cho người Việt Nam hiểu sai Trung Quốc
và kích động lên chủ nghĩa dân tộc, nó đi ngược lại những điều các ông cam kết.
Chúng ta phải phản đối chứ? Tại sao chúng ta không phản đối, thiếu gì cách? Cho
nên nếu chúng ta lùi thì họ tiến, cuộc đời chỉ đơn giản như vậy thôi. Có lẽ
Trung Quốc đang cảm thấy Việt Nam đang lùi đang sợ họ thì họ lấn chứ có gì đâu!
Khi
Việt Nam đứng vững thì họ không làm gì hết. Chín mươi triệu người chứ không
phải 9 trăm ngàn người. Chín mươi triệu người là một khối sắt đá bất khả xâm
phạm. Nhưng chín mươi triệu người rời rạc thì không bằng 900 ngàn người cố kết
với nhau, quan điểm của tôi không có gì mới cả.
Sau
44 năm tôi nghiên cứu Trung Quốc thì cái trò này không có gì. Tôi rất buồn vì
không biết tại sao chúng ta không có phản ứng. Bây giờ các nhà khoa học có nói
đến đâu.
Mặc Lâm: Thưa
Thiếu tướng, về câu hỏi tại sao chúng ta không có bản lĩnh có thể xuất phát từ
các vấn đề yếu kém nội tại của chúng ta như vũ khí, kinh tế, tiền bạc và là một
nước nhỏ cho nên chính phủ có thể là đang…
Thiếu tướng Lê
Văn Cương: Hoàn toàn không phải, hoàn toàn không phải … Anh nhớ rằng
năm 938 Ngô Quyền dành độc lập trong trận Bạch Đằng thì lúc ấy sức mạnh nhà
Tống là hai mươi mà Việt Nam chỉ có một. Cái trận Như Nguyệt của Lý Thường Kiệt
năm 1077 khi ấy phương Bắc là ba mươi mà ta chỉ một. Trận Xương Giang Chí Linh
năm 1426 Lê Lợi, Nguyễn Trãi khi ấy triều đại rực rỡ nhất Trung Quốc cũng là ba
mươi ba với một nhưng Việt Nam cũng vẫn thắng đấy ạ. Đấy là chưa nói trận nhà
Thanh năm 1789 với Nguyễn Huệ đánh không còn cái lai quần, khi ấy nhà Đại Thanh
đang ghê gớm lắm ta vẫn thắng cơ mà….cho nên không phải! không phải vì ta thiếu
vũ khí, ta thiếu người.
Có
lẽ chúng ta thiếu ý chí, có lẽ như vậy. Chính cái này mới quan trọng chứ chạy
theo vũ khí thì 1.000 năm nữa Việt Nam vẫn không bì với Trung Quốc được. Phải
có ý chí, phải có bản lĩnh chính trị, phải có quyết tâm chính trị. Cái này
Trung Quốc mới sợ chứ làm sao trang bị mà đuổi kịp họ? Trung Quốc bây giờ đứng
thứ 3 thế giới sau Mỹ và Nga, họ chỉ sợ ý chí của Việt Nam thôi.
Ý
chí người dân quy tụ 90 triệu người trong nước và tám tỷ người trên hành tinh
này, đấy là sức mạnh vô địch mà Trung Quốc không thể muốn làm gì thì làm được.
Chứ còn mấy cái tàu ngầm thì có đủ sức răn đe gì đâu, không ăn thua. Tất nhiên
vẫn phải sắm, vẫn phải có máy bay, tàu ngầm tên lửa nhưng những cái này không
có ý nghĩa gì cả. Nếu như 90 triệu người mà rời rạc không quy tụ về một mối thì
tất cả vũ khí đều chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trung Quốc
không bao giờ sợ Việt Nam trang bị những loại tàu ngầm tên lửa vớ vẩn ấy. Họ sợ
nhất là 90 triệu người này một khối sắt đá.
Mặc Lâm: Xin Thiếu
tướng một câu hỏi nữa là một trong các biện pháp đối phó với Trung Quốc thì
người trong nước cho rằng Việt Nam nên liên minh với các nước trong khu vực để tạo
thành một sức mạnh nhằm đối phó với Trung Quốc hữu hiệu hơn, ông thấy ý tưởng
này đưa ra vào thời điểm hiện nay có thích hợp hay không?
Thiếu tướng Lê
Văn Cương:
Thật
ra mà nói thì thế này, cứ chơi bài ngửa, chỉ liên minh với Mỹ thôi chứ ASEAN
như một bị khoai tây chẳng ý nghĩa gì đâu. Nga bây giờ cũng đang
khốn nạn đừng hy vọng gì ở Nga nữa, lợi ích của họ là tối thượng. Ấn độ thì ốc
mang mình ốc chưa nổi nữa thì làm sao? Duy nhất trên hành tinh này chỉ có mình
Mỹ thôi. Mở rộng quan hệ hợp tác với Mỹ mở toang cánh cửa ra. Phải tiến tới quan
hệ Mỹ Việt mà trên bạn bè dưới liên minh, cứ nói thẳng như thế.
Trung
Quốc phải hiểu thấu người Trung Quốc, Trung Quốc rất sợ Mỹ. Trên hành tinh này
Trung Quốc chỉ sợ Mỹ thôi. Bây giờ cho ăn kẹo Bắc Kinh cũng không dám đụng tới
Mỹ vì đụng tới Mỹ là tự sát. Bản chất của họ là dọa nạt cưỡng bức những kẻ yếu
chứ còn đối với kẻ mạnh như Mỹ thì cho họ ăn kẹo chocolate họ cũng không dám
đụng tới Mỹ.
Bây
giờ đặt ra cuộc thảo luận nói thẳng như thế này chứ không dấu diếm gì cả. Chúng
ta không liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc, hoàn toàn không, nhưng
cùng tạo một sức mạnh như thế khi cần thiết thì ứng phó với hành động của Trung
Quốc. Nói thẳng với Trung Quốc chơi bài ngửa: Việt Nam không liên minh với Mỹ
để chống Trung Quốc nhưng chúng tôi cần sức mạnh của Mỹ để răn đe mọi thế lực
ngoại bang muốn xâm lược Việt Nam.
Nhà
nước phải chơi bài ngửa với người dân, công khai và minh bạch. Với thế giới
cũng thế.
Mặc Lâm: Xin cám
ơn Thiếu tướng rất nhiều về những bộc bạch này.
***
--
Mời xem BLOG http://www.vn-share-news.com ,thêm section ENGLISH
No comments:
Post a Comment