--
Kính
chuyển
MG
KỂ CHUYỆN “ BÁC HỒ “
TRONG NGÀY SINH NHẬT 19-5
HỒ ÐINH
Sau ngày 30-4-1975 cọng sản VN làm chủ cả nước, đã hành xử như những đế quốc thực
dân Tàu, Pháp, Nhật từng chiếm đóng nước
ta buổi trước .. Vì đã tự coi mình là chủ nhân ông, nên chúng đã hủy bỏ tư cách
làm người, làm dân của đồng bào Miền Nam chiến bại, từ vĩ tuyến 17 trở vào. Các
lãnh tụ đảng mà gần hết thuộc thành phần “ bần cố nông “ đúng nghĩa, gặp dịp vàng ròng nên ai nấy tha hồ chuyển vận tài sản của miền
Nam “ công cũng như tư
“ trong đó có 16 tấn vàng y và hằng trăm triệu
đô la công khố quốc gia ra Bắc để cùng chia chác làm của riêng, vì
coi đó là “ chiến lợi phẩm “. Một
nền kinh tế thời hậu chiến, do chênh lệch trình độ quá mức giữa hai miền Nam-Bắc,
từ sự phát triển tới cung cách quản lý, đã đem tới kết quả thê thảm gần như cướp
bốc và phá hoại hoàn toàn tài nguyên của đất nước và tài sản đồng bào Miền Nam
bị giặc đô hộ.
Cũng từ đó, xã hội VN xuất hiện
thành phần “ thực dân đỏ “, bao gồm nhà cầm quyền mới và nhân dân mới, hầu hết đều là người miền Bắc
hay Miền Nam tập kết, cán bộ đảng, công an bộ đội và bọn nằm vùng, trở cờ miền
Nam. Tất cả đều kiêu ngạo, lì lợm, tự phụ, vì đã nắm giữ hết các quyền lợi,
truyền thống, tạo thành nếp sống mới, yêu nước là phải nhắm mắt hi sinh, bằng
lòng chấp nhận xưng tụng, tôn thờ “ tổ quốc xã hội chũ nghĩa “. Phận người Miền Nam chiến bại thành
hạng công dân thứ hai, bất kể ở thành phố hay nông thôn, “ nguỵ “ hay loại đâm sau lưng chiến sĩ ngày trước, sống lêu bêu bên
lề cuộc sống đói nghèo. Thì ra cách mạng cũng chỉ là sự thay ngôi đổi chủ, nhờ phương tiện máu xương của
nhiều thế hệ và cuối cùng hầu hết những người có công giúp đảng, đều ôm nhau
tũi nhục trong cảnh đói nghèo, mất hết tất cả tự do kể cả quyền được làm một kiếp người rất
bình thường, chỉ cần có cơm ăn áo mặc, một việc nếu đem so sánh với
cuộc nhân sinh qua các giai đọan lịch sử của dân tộc, thì còn tệ mạt cả trăm lần
hồi Pháp thuộc, nói chi tới thời VNCH hai mươi năm, dù bị chiến tranh liên tục,
nhưng đâu thấy ai đói
cơm rách áo và bị bóp
nghẹt đời sống riêng tư., ai phải làm dâu khắp xứ hay bán xác lao động như hiện
nay, cho dù thời đó có một vài phụ nử do hoàn cảnh chiến tranh đã phải làm vợ người ngoại
quốc.
Tóm lại VC vì lượm được chiến thắng thật bất ngờ và quá dễ dàng tại Miền Nam,
nên nhóm lãnh đạo cọng sản tại Bắc Bộ Phủ, càng kiêu căng phách lối, điên cuồng
mơ mộng đến nổi thành mê muội. Cuối cùng đã nhận chìm cả nước vào vũng bùn xã
nghĩa u tối tanh hôi. Có điều, chiến thắng là đồng nghĩa với sự chấm dứt viện
trợ của các nước trong khối cọng sản đệ tam quốc tế. Ngoài ra, tới lúc VC phải
bắt đầu trả nợ súng đạn mua chịu của Nga, Tàu, Ðông Âu. cùng tất cả những gì đã
vay mượn trong quá khứ cộng với tiền lời. Số nợ núi trên của đảng cọng sản,
hoàn toàn chỉ dùng để làm phương tiện cưởng chiếm cho bằng được Miền Nam, chứ
không hề liên quan tới
công ích của đồng bào miền Bắc, vì trong suốt thời gian từ 1955-1975, Bắc Việt
tức Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, chỉ có hai công trình vĩ đại là Lăng Hồ ở Ba Ðình do Nga xây và
Khách Sạn quốc tế tại Hà Nội, được Fidel Castro giúp.
Cả hai miền VN đều sống bằng ngoại
viện, chứ không phải chỉ có miền Nam. Có điều chính phủ Quốc Gia từ Quốc Trưởng Bảo Đại, TT Ngô Ðình Diệm, các tướng Nguyễn Khánh, Nguyễn Cao Kỳ, cho tới TT Nguyễn
Văn Thiệu, Trần Văn Hương và cuối cùng la Dương Văn Minh,.tuy phải qui lạy xin
quân viện Mỹ để có phương tiện chiến đấu giữ nước nhưng không hề có một cấp lảnh
đạo nào, đã cắt bán hay bí mật nhượng đất đai của tổ quốc mình cho ngoại
bang.Trái lại Việt Gian Cộng Sản , từ Hồ Chí Minh, Pham văn Ðồng, Lê Duẩn cho tới
Ðổ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Ðức Mạnh, Võ Văn Kiệt,Trần Ðức Lương, Phan Văn Khải,
Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng.. Tất cả từ lớn tới nhỏ, lúc nào cũng bí mật thậm
thụt đủ điều, tìm đủ mọi cách “ mãi quốc cầu vinh “ để giữ đảng, giữ chức, nên đã bán đứng Hoàng Sa,Trường Sa, Biên Giới Việt-Bắc và Biển Ðông cho
giặc Tàu và ngoại bang, tới nay ai cũng biết. Ðây mới chính là điều sĩ nhục nhất
trong giòng sử Việt.
Ðể tuyên truyền, lừa bịp quần chúng
cũng như đầu độc dư luận trong và ngoài nưóc, nên từ khi xuất hiện cho tới nay,
cọng sản VN luôn luôn tìm đủ mọi cách để chà đạp và hạ uy tín các chúa Nguyễn
Ðàng Trong cũng như Nhà Nguyễn (1802-1945). Có làm như vậy, đảng mới đánh bóng
và đưa Hồ Chí Minh lên tận mây xanh, đồng thời ngụy tạo được nhiều chứng liệu lịch
sử để vu khống người xưa, mà điển hình là câu vè dưới đây, được đảng phổ biến ở
miền Bắc VN trước ngày 30-4-1975 :
“vạn
niên là vạn niên nào?
thành
xây xương lính, hào đào máu dân “
Ngày nay qua cuộc phong trần, trước
đống núi tài liệu và bằng cớ xác thực những hành động quan liêu, phong kiến,
bán nước và hủ bại của những người cọng sản, nhất là trong cung cách suy tôn Hồ
Chí Minh, kể cả đám táng, cái xác thối nằm ở Ba Ðình và những tuyên truyền lố
lăng coi thường dư luận trong và ngoài nước, đặc biệt là việc phung phí công khố
quốc gia, để bảo quản suốt mấy chục năm qua cái xác ướp của Hồ, rồi còn lập
chùa, đúc tượng đồng mạ vàng thật, để Hồ chểm chệ ngồi ngang hàng với Phật-Thánh
và Quốc Tổ Hùng Vương, hiện nay diễn ra khắp nước mà lố lăng nhất là đám phường
chèo đang bày trò khỉ đột, tại một ngôi chùa quốc doanh trong tỉnh Bình Dương.
Do trên dân chúng VN lại hát:
“ Ba
Ðình còn gấp chục lần,
Dân
đen gãy cổ, mát thân cụ Hồ “
Không có gì tồn tại với thời gian,
ngoại trừ xú danh bia truyền muôn thuở, cho nên ta cũng đừng bận tâm làm gì những
mất mát trong thời loạn. “ Ðược làm vua, thua là giặc “ như là một biện chứng
bi thảm trong thời đại chúng ta phải chứng kiến, do các tên giặc cỏ, được thời
cơ, dành giựt công lao và xương máu của toàn dân suốt thời kỳ đánh đuổi thực
dân Pháp, mục đích cũng chỉ để cải thiện cuộc sống cơ cực bần hàn, của một lớp
người không còn biết làm gì hơn là nghề chém thuê giết mướn.
Bây giờ, trước cánh cửa tri thức, điện
toán và trên hết là sự giải mật phần lớn các tài liệu có liên quan tới những
lãnh tụ chính trị, trong đó có đảng cọng sản VN, từ lúc khai sinh vào năm 1930
tới tận ngày nay (2013). Hơn nữa, dù VC đang siết cổ họng để bịt miệng dân
chúng trong nước bằng súng đạn và ngục tù, nhưng thực tế chẳng ai sợ ai, khi
cái chính sách công an khu vực, hộ khẩu và phiếu tem cung cấp lương thực đã
không còn giá trị trên kinh tế thị trường. Có tiền mua tổng bí thư và đảng cũng
được, như bác Năm Cam đã làm,thì chuyện sang Mỹ du hý và vào Tòa Bạch Ốc để bắt
tay các yếu nhân Hoa Kỳ cùng Tổng Thống Mỹ của Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết,
Nguyễn Tấn Dũng.. , xét cho cùng cũng đâu có gì là kinh thiên động địa, nhất là
từ khi cựu Tổng Thống Mỹ Bill Clinton (1992-2000), đã biến Bạch Cung thành một
“ siêu khách sạn “, mở cửa đón nhận tất cả mọi người vào ăn chơi nhậu nhẹt, uống
cà phê sáng kể cả ngũ đêm, miễn sao trả đủ tiền nong thuế má đã được ấn định sẳn
là xong chuyện
Bởi vậy khi đọc qua những tài liệu
có dính líu tới lịch sử, đã cho nhiều cảm xúc bất ngờ. Hơn ai hết, người Bình
Thuận-Phan Thiết, không biết trời xui đất khiến tạo nên nghịch cảnh éo le,
trong “ màn kịch đồng song, chung khoá “ giữa cử nhân Trương Gia Mô với
Phó Bảng Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng và Nguyễn Sinh Sắc (cha Hồ Chí Minh).
Rồi thì trong một chuyến đưa bạn Trần Quý Cáp tới nhiệm sở Ninh Hòa, thẳng đường
vào Phan Thiết đã gây cho hậu thế trăm năm sau, cái họa “ anh thanh niên Nguyễn
Tất Thành “ dạy học tại trường Dục Thanh và sau đó xuất dương tìm đường “ cứu
nước “.
Người Phan Thiết vô cớ lãng xẹt, phải
làm nhân chứng bất đắc dĩ của một thời đại nhiễu nhương ba xạo. Buổi trước ông
cha ta, vì bản chất an phận thủ thường, và trên hết là do nghịch cảnh một tròng
bốn cổ, nên phải giả vờ lấy vải thưa che mắt thánh, để miệng hoan hô đã đảo loạn
ngầu cho an thân. Trò hề trống đánh xuôi kèn thổi ngược hòa đồng trong tiếng trống
chầu của bọn hề chèo ngông nghênh viết lách nhiều chuyện trên trời dưới
biển, vu vơ sáo rỗng, chỉ có tác động tuyên truyền ra oai, làm cho người nay
càng bi phẫn khinh miệt. Lịch sử nhất là lịch sử VN, đã dạy cho hậu thế
nhiều đạo lý làm người, nhất là trong thời đại mạt pháp, mạt vận của dân tộc
đang quằn quại trong cảnh diệt vong trước mắt, vì CSVN công khai rước giặc Tàu
về “ dày mả Tổ Hồng Lạc “ và đô hộ đồng hóa Dân Tộc Việt.
ÐI
TÌM CHÂN TƯỚNG HỒ CHÍ MINH, QUA CÁC LỐI MÒN TRONG THÂM CUNG BÍ SỬ DƯỚi TRIỀU
HỒ :
Tới bây giờ, dù sự thật lịch sử VN đã gần như phơi bày toàn vẹn trước ánh sáng
của nhân loại nhưng trong nước, hầu hết người dân kể cả người miền Bắc, vẫn
không biết đích thực “
Hồ Chí Minh “ là ai ? vì từ lúc ra đời với cái
tên Nguyễn Sinh Cung (Cuông), tới năm 1942 Hồ đã thay tên đổi họ tới 26 lần (
Nguyễn tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Lý Thụy, Linov, PC Lin, Hồ Quang, Vương Quốc Tuấn,
Sáu Sán, Hồ Chí Minh..) .
Năm 1944 Hồ từ Côn Minh về nước, lúc
đó dù chỉ mới 53 tuổi
nhưng Y bắt buộc
mọi người phải gọi mình là “ CỤ “. Bấy giờ Trần Huy Liệu đang làm trưởng ban tuyên truyền của đảng,
nghe các cán bộ gốc Thanh, Nghệ, Tỉnh mỗi khi gọi Hồ là ‘ Cụ’ lại phát âm như
không có dấu nặng (CU), nên âm thanh rất chướng tai và bất nhã. Do trên, Ðảng không cho mọi người gọi Hồ là “
Cụ “ nữa, mà đổi thành “
Bác “ là vậy đó.
Về chuyện tếu có liên quan tới việc dân ta đã gọi “ bác Hồ “ là Người, cũng lại được chính Hồ sáng tạo như đã tự mình viết sách ca tụng
mình. Ðể nhận chữ” Người
“, Hồ bịa chuyện từ định nghĩa
“ Nhân là thật thà yêu thương, hết lòng giúp đỡ đồng chí và đồng bào” , nên chữ
nhân này là Ðức Nhân, chứ không phải là chữ Nhân thông thường, dùng để chỉ con
người . Hởi ơi sự đời tráo trở đến thế là hết ý, vì ai cũng biết “ Nhân giả nhân dã “ của triết lý Ðông Phương tự ngàn đời,
nói về “ Ðức Người
“.Chính Khổng Phu Tử
cũng đã nhận rằng “ Nhân
viễn hồ tai, ngã dục nhân tư nhân chí hĩ “, ý ngài nói lòng Nhân đâu ở xa, nếu
ta muốn thực hiện, thì sẽ có ngay trước mặt. Ngoài ra ai cũng biết “ Ðức Nhân “ là sự kết tụ tinh túy của mọi đức
tính khác của con người như Trung, Tín, Trí, Dũng, Nghĩa, Lễ , Cương Nghị, Hiền
Lành.. Hồ Chí Minh suốt một kiếp người, từ khi xuất dương năm 1911 tới lúc nhắm
mắt năm 1969, là một kẽ xảo ngôn, phô sắc, gian ác, hiểm độc, bán nước, phản
dân tộc, xét về tư cách và hành động, đích thật là một tiểu nhân. Như vậy đương sự lấy gì, để tự mình
cuồng điệu về Ðức Nhân, Lòng Khoan Hồng Ðại Ðộ cùng với sự Cần, Kiệm, Liêm,
Chính, Công Bằng.. để bắt buộc mọi người gọi Mình là Cụ, Bác và Người (viết
Hoa) .
Sau ngày 30-4-1975, bộ mặt thật của Hồ và Ðảng CSVN lần lượt rơi rớt vì đã hết
cơ hội, để “ Bác “ tạo thêm sự nghiệp cứu nước, đòi độc lập và thống nhất cho quốc gia
dân tộc. Tất cả đã trở thành phường chèo trước mắt của đồng bào miền Nam, khiến
cho không ai, kể cả đám văn nô quốc doanh, còn dám bẽ cong ngòi bút , để tuyên truyền dụ dổ những
người nhẹ dạ nhắm mắt chạy theo Hồ và đảng Cộng Sản như thuở hồng hoang buổi
trước :
“ đồng bào hãy vùng lên
quyết
tâm theo bác Hồ
nông
dân sẽ có đất
người
nghèo sẽ có ăn
gạo
lúa sẽ đầy sân.. “.
Bởi vì các thế hệ VN kể cả lớp người sinh sau cuộc chiến, đâu có ai quên được
những cuộc thanh trừng đẳm máu của Hồ và phe cánh, đối với những người được gọi
là đồng chí đồng đảng, để tranh giành quyền lực, trong thâm cung bí sử triều Hồ.
Ai quên được sự sát hại người Quốc Gia của Hồ, trong Mặt Trận Việt Minh và những
lần “ hòa hợp, hòa giải
Quốc-Cộng “ suốt
chín năm kháng Pháp. Ai quên được Hồ ra lệnh tàn sát hằng triệu đồng bào vô tội
ở miền Bắc, qua chiến dịch cải cách ruộng đất vào thập niên 50, mà trong số này
có rất nhiều người đã từng xã thân chống Pháp , để dành độc lập cho dất nước và
nửa mãnh sơn hà cho Hồ . Ai quên được xương máu VN của cả hai miền Nam Bắc, khi
Hồ bày trò “ Ðánh
Mỹ-Ngụy cứu nước “.Thảm
tuyệt nhất trong lịch sử Việt, cũng vẫn là những vụ tàn sát đồng bào vào Tết Mậu
Thân 1968 tại Huế, trên các đại lộ kinh hoàng Quảng Trị-Huế, Bình Ðịnh, Kon
Tum-Pleiku và Bình Long-An Lộc năm 1972 và khắp VNCH vào những ngày tháng
4-1975. Ai quên được các cuộc tàn sát trả thù Quân Công Cán Cảnh VNCH của CS Hà
Nội sau ngày 30-4-1975, các cuộc cướp giựt tài sản đồng bào Miền Nam VN qua những
lần đổi tiền, đánh tư sản,
xuất cảng người vươt biển, lao động, làm điếm.. để Hồ và Ðảng hoàn thành sự
nghiệp cách mạng vô sản quốc tế, đưa đất nước lên Xã Hội Chủ Nghĩa.
Ðó cũng là lý do Dương Thu Hương đã dám viết “ Dân tộc VN tự ngàn xưa bao nhiêu lần ngăn chống giặc Tàu
phương Bắc để giữ và cứu nước. Ho luôn cần tới những vi anh hùng dân tộc như Trần
Hưng Ðạo, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Quang Trung.. chứ đâu có ai cần tới Ðảng CS và
lãnh tụ Hồ Chí Minh “ ..Còn Trần Văn Giàu, một Việt Cộng gộc có tới 60 tuổi đảng, trước sự tan rã
của chũ nghĩa CS Ðệ Tam tại Ðông Âu, Ðông Ðức và Liên Xô, nên không còn biết
làm gì hơn để gở gạc, vì vậy trong lần hội nghị của Trung Ương Ðảng VC vào
tháng 6-1992 tại Hà Nội, Giàu đã thẳng thừng đề nghị Bắc Bộ Phủ hãy quăng cái
lý luận Mac Lê lỗi thời vô dụng vào sọt rác, như nhân loại vừa làm, bởi đồng
bào VN cả nước đang đói rách ngu nghèo, nên không còn ai muốn nghe thêm lời Ðảng
tuyên truyền nữa.
Tuy nhiên nhức nhối và nhục nhã nhất
đối với VC vẫn là sự kiện cơ quan UNESCO của tổ chức Liên Hiệp Quốc, trước sự chống đối
của Cộng Ðồng Người Việt Tị Nạn CS khắp trên thế giới, cũng như dư luận toàn cầu.
Từ đó, Họ đã
nhìn rõ con người Hồ va bộ mặt thật của Ðảng CSVN suốt thời gian qua, nên quyết
định hủy bỏ Việc Vinh Danh Hồ là Vĩ Nhân theo đề nghị của Ðảng, qua lần sinh nhật
thứ 100 của Ðảng CS .
Tóm lại từ sau ngày 30-4-1975, bộ mặt
thật của Xã Hội Chủ Nghĩa VN đã gần như phơi bày một cách trần trụi khắp nước,
nhờ đó mọi người mới thấu
triệt được “ sự
nghiệp cách mạng của Hồ “ suốt 85 năm qua,
chủ yếu dựa trên nền tảng của “ Thần Quyền “ để trấn
áp mọi người. Ðiều này cũng dể hiểu vì Hồ vốn xuất thân từ lò chính trị “ Ðông Phương Hồng “ do Lê Nin sáng lập. Trong khi đó họ Lê trước khi lập Ðảng CS chống lại
Nga Hoàng, vốn xuất thân từ giới quý tộc, nên đã nhận thức rõ ràng về giá trị
thần quyền của tín ngưỡng. Vì vậy Lê Nin đã tôn giáo hóa lập thuyết kinh tế
chính trị của cả Mark và minh, tổng hợp thành “ Học Thuyết Mác Lê “ để các nước Xã Hội Chủ Nghĩa trong
đó có Ðảng CSVN,
đã được Hồ và các lãnh tụ khác mang về nước, làm thành “ Ý Hệ Cầm Quyền “ cho tới mgày nay vẫn không có gì
thay đổi.
Ðó là tất cả nguyên lý bất khả phân của Ðảng CSVN suốt 85 năm qua, tự coi mình như là một thần tượng , một
thứ Tôn Giáo qua giáo lý “ Bác Hồ chỉ Một, Ðảng không thể Hai “, có vậy mới “Thần Hóa Ðảng, Thánh Hóa Nhà Nước..”, để Ðảng và Nhà Nước thay Trời cai
trị cả nước, theo đường lối chính sách Giáo Ðiều, cấm không cho ai được chỉ
trích phê phán. Bởi vậy dưới triều đại Thiên Ðàng Xã Nghĩa, toàn bộ quyền lực
các cấp thuộc Ðảng đều “ Bất Khả Xâm Phạm “ , đặc biệt Hồ Chí Minh đã hóa kiếp thành Thần Linh ngay lúc còn sống,
nên khi chết phải có lăng tẩm Ba Ðình và tạc tượng đem vào thờ phụng trong các
đình chùa cả nước.
Sự tâng bốc Hồ của Ðảng CSVN qua núi tài liệu Ðảng vừa công bố, cho thấy Hoàng
Ðế Ðỏ Hồ Chí Minh khi băng hà tới nay, đâu có thua gì bạo chúa Tần Thỉ Hoàng của
Tàu hơn 2000 năm về trước.? Việc Điếu Cầy chống Tàu đỏ chiếm
Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông của VN hay Cù Huy Hà Vũ kiện tập đoàn Nguyễn Tấn
Dũng bán dân bán nước..đã đụng chạm tới “ long mạch “ của “ đảng ta “ , không
vào tù mới là chuyện lạ !
Nhưng Hồ Chí Minh là ai ? tới bây giờ đố ai biết hết, ngoại trừ chính bản thân của đương sự. Vì
chỉ riêng năm sinh của “ bác “ theo các tài
liệu hiện hành đã có tới 5 thời điểm khác nhau như 1890, 1891, 1892, 1894 và 1895. Trong thông
hành vào Liên Bang Sô Viết lần đầu, Hồ mang tên Nguyễn tất Thành bí danh Chen
Vang, sinh năm 1895. Năm 1920, Hồ qua thông hành mang tên Nguyễn Ái Quốc, sinh
năm 1894. Sau khi cướp được chính quyền vào tháng 9-1945, Hồ Chí Minh công bố
vào năm 1946, sinh ngày 19-5-1890.
Về ngày sinh của Hồ là 19-5 cũng là
huyển hoặc, được ngụy tạo vì nhu cầu chính trị mà thôi. Theo nhiều nguồn tài liệu được phổ biến, thì sở dĩ Hồ
bịa ngày sinh của mình là 19-5, để hôm đó bắt nhân dân Hà Nội “ mở hội hoa đăng “ nói là ăn mừng sinh nhật Hồ. Mặt thật để đón tiếp Cao Ủy Pháp là Ðô Ðốc D’ Argenlieu khi hắn tới đây.. Cũng nhờ có cuộc đón tiếp long trọng trên, mà Hồ và thực
dân Pháp đã đạt được sự dồng thuận, cho phép quân Pháp từ Sài Gòn đổ bộ lên đất
Bắc, tiếp tục gây chến tranh. Có như vậy Hồ mới nhân danh là lãnh tụ Mặt Trận
Liên Hiệp Việt Minh, kêu gọi đồng bào cả nước kháng chiến chống Pháp từ cuối
năm 1946. Còn Pháp thi vin vào cớ Việt Minh gây chiến, nên phải đánh nhau, chứ
không phải vì muốn cướp nước VN như dư luận thế giới đã lên án.
Ngoài ra để danh chánh ngôn thuận như Phạm Văn Ðồng thường nói “ Bác là ánh sáng dân tộc “ . Bắc Bộ Phủ đã sửa soạn cho Hồ rất
chu đáo trước khi ra diễn tuồng, Ðảng ra lệnh cho Cao Xuân Huy, Ðào Duy Anh, Trần
Văn Giáp .. ngay từ năm 1956, phải ngụy tạo cho ‘ bác “ một lá số tử vi “ thật le lói vì có chân mạng đế vương, cốt
cách thần thánh. Có vậy Hồ mới tuyên truyền dụ dổ được dân chúng Miền Nam theo
Ðảng đánh “ Mỹ-Ngụy cứu
nước “
Về tướng diện của Hồ Chí Minh, qua các bức ảnh cũ trên báo chí sách vở lưu hành
trong và ngoài nước, trước năm 1955 là niên lịch Hồ sang Nga sửa sắc đẹp. Theo tướng
mệnh học, thì mặt Hồ thuộc loại tứ phủ trơ xương, râu lơ thơ như râu tôm kho có
thể đếm được. Trong các giác quan, đôi tai không thay đổi từ lúc sinh ra cho tới
chết và là biểu hiện đặc tính của con người. Tai Hồ to thuộc loại luân quách phản,
đó là tướng của người bất nhân độc ác. Do hình tướng như vậy, nên trước năm
1955, mọi người xếp Hồ vào loại “ Mặt Dơi Tai Chuột “.Và dù sau đó qua Nga sửa mặt, cấy râu cấy tóc để có dung nhan của “
cha già dân tộc “ Nhưng tai Hồ cho tới khi chết vẫn
là tai chuột, vì khoa học thẩm mỹ thời đó bất lực.
Lịch sử là sinh mệnh của dân tộc, nhờ nó mà người miền Bắc mới biết được sự tàn
khốc của chế độ Cộng Sản, khi Ho và Ðảng chiếm được nữa nước VN từ bên kia cầu
Hiền Lương chạy lên tới biên giới Hoa-Việt qua Hiệp Ðinh Ngưng Bắn Genève năm
1954. Rồi ngày 30-4-1975 quân Bắc Việt vào Sài Gòn và từ ấy đến nay (2011) nhờ lịch sử, người Miền Nam mới biết rõ
bộ mặt thật của Hồ và Ðảng là gì ?. Cho nên dù người Việt trong nước hôm nay vì
bị bóp họng bịt miệng khóa tay nên đã không thể ghi được những câu chuyện thật
của cận sử nhưng họ đã dồn hết biển thù quốc hận suốt bao chục năm qua, thành
những vết hằn lịch sử vong quốc trên từng khuôn mặt, khóe môi, vừng trán, ánh mắt kể cả nụ cười
của người dân đang sống dưới cùm gông nô lệ. Ðó mới chính là sự bảo lưu quá khứ
để biến thành cái “ Thần “ của
Việt Sử , một sự trái ngược hoàn toàn với những câu chuyện “ Sử Ngụy Tạo “ của bồi bút Ðảng dành tâng bốc và
phong thánh cho lãnh tụ Hồ Chí Minh.
Chuyện của “ Bác Hồ và Đảng ta “ căn cứ vào sách vở, có kể suốt đời người cũng
không hết chuyện !
Tài Liệu Tham Khảo :
-Chánh Đạo, Cao Thế Dung, Tạ Chí Đại Trường,
-Vũ Tài Lục, Trần Gia Phụng..
-Bùi Tín, Dương Thu Hương, Trần Văn Giàu..
-Thư viện Toàn cầu..
-Sách Báo trong và ngoài nước..
Từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Ngày 19-5-2016
HỒ ĐINH
__._,_.___
No comments:
Post a Comment