Thư
số 48 gởi:
Người
Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam
Phạm Bá Hoa
Với nội dung thư này, tôi nghĩ
là Các Anh nên đọc kỹ để nhận ra nguồn gốc dẫn đến xã hội xã hội chủ nghĩa Việt
Nam băng hoại, từ đạo đức truyền thống Việt Nam, văn hóa giáo dục, con người
ích kỷ, vô cảm, ..v..v... . Ngắn gọn thì tất cả đều xấu xa nên phải che giấu bằng
dối trá, ngay trong nội dung bản Tuyên Ngôn độc lập năm 1945 cũng dối trá, và
xã hội này chỉ có dối trá là sự thật.
Hội
thảo về bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1945.
Ngày
28/8/2015, cuộc hội thảo tại Hà Nội với chủ đề "Tuyên Ngôn độc lập,
giá trị dân tộc và thời đại" do Viện Bảo Tàng Hồ Chí Minh, Cục Lưu Trữ
văn phòng trung ương đảng, khu di tích Hồ Chí Minh, và các lãnh đạo đảng phối hợp
tổ chức.
Bản
văn của Bộ Văn Hóa Thể Thao (trích trong Google.vn).
Dưới đây là
trích nguyên văn của Bộ Văn Hóa Thể Thao & Du Lịch trong <Google.vn>:
"Ban Tổ chức Hội thảo đã nhận được 48 bản tham luận của các nhà nghiên
cứu, nhà khoa học. Các báo cáo tập trung làm rõ 3 nhóm":
"Một là, cách
mạng tháng tám năm 1945.
Có 15 bài tham luận với nội
dung về cách mạng tháng tám, đã tái hiện lại vô cùng sinh động từ hoàn cảnh
lịch sử; sự phân tích về thời cơ cách mạng; những mối quan hệ dân tộc và quốc tế,
dân tộc và giai cấp, mà cuộc cách mạng cần phải giải quyết. Vai trò của Nguyễn
Ái Quốc, người cầm lái con thuyền cách mạng vĩ đại đến những nhận định, đánh
giá về cuộc tổng khởi nghĩa tháng 8, cuộc "cách mạng hòa bình"
diễn ra nhanh chóng và ít đổ máu. Cách mạng tháng tám là thắng lợi của khát vọng
giải phóng dân tộc được hun đúc qua lịch sử dân tộc Việt Nam hàng ngàn năm, thắng
lợi của sức mạnh đoàn kết toàn dân được phát huy cao độ từ truyền thống đoàn kết
mỗi khi có giặc ngoại xâm và cao hơn hết, cách mạng tháng tám chính là thắng lợi
của tư tưởng Hồ Chí Minh về cách mạng giải phóng dân tộc ở thuộc địa".
Tôi nói không phải
cuộc cách mạng hòa bình, mà là Việt Minh cộng sản cướp chánh quyền từ
chánh phủ Trần Trọng Kim, một chánh phủ hợp pháp đã trình diện quốc dân đồng
bào ngày 19/4/1945 sau khi Vua Bảo Đại phê chuẩn. Bắt tay ngày vào
việc, Thủ Tướng Trần Trọng Kim tuyên bố nước Việt Nam đôc
lập, và hủy bỏ Hiệp Ước Bảo Hộ 1884 (Hòa ước Patenôtre). Thành lập nước Việt Nam
thống nhất, đưa phần đất Nam Kỳ trở lại với nguồn cội Việt Nam.
Thay chương trình giáo dục bằng tiếng Pháp bằng chương trình giáo dục tiếng Việt.
Hệ thống hành chánh được cải tổ và sử dụng tiếng Việt trong tất cả các giao dịch.
Ngày
19/8/1945, người dân Hà Nội tổ chức mít tinh chào mừng nước Việt Nam độc lập,
bỗng có lá cờ đỏ sao vàng buông xuống từ mặt tiền tòa nhà, trong khi đôi trai
gái giật micro và kêu gọi ủng hộ Việt Minh. Xin thưa rằng, trong không khí những
ngày sục sôi đó thì treo lá cờ nào rồi lên diễn đàn nói gì thì cứ nói, không bị
ai bắt hết. Tiếp đó là đoàn người từ địa điểm mít tính đã kéo đến tòa nhà Bắc Bộ
Phủ. Khâm sai đại thần Phan Kế Toại đi vắng, toán lính mở cửa cho đoàn ùa vào
và đưa thư đòi giải tán chánh phủ Trần trọng Kim. Vậy là, Việt Nam
cộng sản chỉ huy các cuộc nổi dậy cướp chính quyền một
cách nhanh chóng, và chánh phủ Trần trọng Kim bị giải tán từ hôm ấy.
"Hai là , tuyên ngôn độc lập.
Các
báo cáo tập trung vào 5 nội dung chính: Tuyên ngôn độc lập, văn kiện kết tinh
truyền thống yêu nước, khát vọng độc lập, tự do của dân tộc Việt Nam.
Tuyên ngôn độc lập, văn kiện khai sinh ra nước Việt Nam mới, mở ra một kỷ
nguyên mới trong lịch sử dân tộc, kỷ nguyên của độc lập, tự do, hạnh phúc.
Tuyên ngôn độc lập, văn kiện đóng góp quan trọng vào sự phát triển của tư tưởng
nhân loại về quyền con người, quyền dân tộc. Tuyên ngôn độc lập, ngọn cờ cổ vũ
phong trào giải phóng dân tộc trên thế giới. Và Tuyên ngôn độc lập, kết tinh
các giá trị nhân văn cao cả của dân tộc và nhân loại".
"Ba là, sự tiếp nối tinh thần của tuyên ngôn
độc lập.
Các
tham luận và ý kiến tại hội thảo đều thống nhất khẳng định: 70 năm đã trôi qua
nhưng những tư tưởng, quan điểm của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bản tuyên ngôn độc
lập về sự thống nhất biện chứng giữa quyền dân tộc và quyền con người, về
khát vọng và tinh thần đấu tranh kiên quyết để giữ vững nền độc lập tự do vẫn
có ý nghĩa đặc biệt sâu sắc trong công cuộc xây dựng và bảo vệ tổ quốc hiện
nay" (hết
trích).
Các Anh hiểu thế nào về "quyền con người trong bản tuyên
ngôn?". Nhìn vào thực tế, từ khi cộng sản dùng xương máu của hơn
300.000 tuổi trẻ nhuộm đỏ một nửa nước từ năm 1954, rồi tiếp tục dùng xương máu
của hơn 4.000.000 thanh niên nam nữ nhuộm đỏ cả nước từ năm 1975 đến nay,
"quyền con người" trong xã hội chủ nghĩa Việt Nam, là cái quyền phải
bịt mắt, bịt tai, bịt miệng và thi hành lệnh của lãnh đạo các cấp, để thực hiện
một xã hội mà mọi người phải sống với nhau bằng dối trá, tất cả đều dối trá, và
chỉ có dối trá là sự thật trong xã hội. Các Anh hãy nghe:
Tôi trích một đoạn trong quyển Nhật Ký Rồng Rắn của ông Trần Độ viết
từ năm 2000 mà đến nay là 2015 vẫn nguyên giá trị, rằng: .... Cho
đến nay đã gần 30 năm (năm 2000) rồi mà ngày đêm vẫn phất cờ đánh trống, ngày
đêm hò hét biểu dương, và cũng ngày đêm võ vẽ các thành tựu nhân dân ta làm ra,
rồi dồn vào cái túi sáng suốt, cái túi tài tình của đảng cộng sản. Lúc nào cũng
bắt nhân dân tung hô, chào mừng, ca ngợi. Chào đón mùa Xuân cũng phải chào mừng
đảng. Kỷ niệm nông dân phụ nữ thanh niên, cũng biểu dương đảng, và tung hô đảng
là nguyên nhân của thắng lợi. Ngày hội tưởng nhớ tổ tiên cũng phải biểu dương đảng,
chào mừng đảng. Đám cưới đám ma cũng phải tưởng nhớ và chào mừng đảng. Có câu
ca dao tuyệt vời đủ nói lên chân lý của thời đại: Mất mùa thì tại thiên tai,
được mùa là bởi thiên tài đảng ta! Thật ra, mỗi người cộng sản có lương tâm phải
biết xấu hổ về cái chân lý đó ......
Và một đoạn của nhà văn nữ Dương Thu Hương: ..... "Lần
thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi
người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười, thì tôi lại khóc. Vì tôi
thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp lắm
vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền
Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do...
Tất
cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu
sách, ngay trên vỉa hè. Và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio,
cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ.
Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở
đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi, và chỉ có
những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát
thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể,
có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.
Vào
Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt
con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam, người ta có thể nghe
bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền
văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ (cộng sản). Đó là sự hàm hồ
và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc
Việt Nam phạm phải". (trích trong Dân Luận online 21/4/2012)
Vậy là "quyền con người" trong bản tuyên ngôn, so với thực
tế là hoàn toàn trái ngược!
Còn "Kiên quyết giữ vững độc lập", thì:
Tại sao năm 1988, Hải Quân Trung Cộng đánh chiếm
8 bãi Đá Ngầm mà Tổng Bí Thư Lê Đức Anh ra lệnh cấm quân đội dưới quyền ông ta
không được chống trả?
Tại sao ngày 30/12/1999 tại Bắc Kinh,
lãnh đạo Việt Cộng với lãnh đạo Trung cộng đã ký Hiệp Ước biên giới trên bộ, và
ông Nông Đức Mạnh với tư cách Chủ Tịch Quốc Hội đã phê chuẩn ngày 9/6/2000.
Theo đó, biên giới Việt Nam mất 789 cây số vuông vào tay Trung Cộng, bao gồm Ải
Nam Quan và 3/4 thác Bản Giốc?
Tại sao ngày 25/12/2000, Chủ Tịch nhà
nước Trần Đức Lương sang Trung Cộng với danh nghĩa thăm viếng thiện chí, nhưng
thật sự là ký Hiệp Ước bán biên giới trên vịnh Bắc Việt với lãnh đạo Trung
Cộng tại Bắc Kinh. Việt Nam bị mất 11.362 cây số vuông trên Vịnh Bắc Việt?
Tại sao ngày 2/5/2014, Trung Cộng
đưa giàn khoan dầu HD 981 vào sâu trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam trên Biển
Đông, mà lãnh đạo Việt Cộng rất khôn khéo và cương quyết im lặng, trong khi các
tổ chức xã hội và đồng bào đứng lên chống lại hành động ngang ngược của Trung Cộng,
đến mức chúng phải rút giàn khoan về nước?
Và tại sao tháng 10/2014, Trung Cộng xây
xong phi trường trên đảo Phú Lâm (Hoàng Sa), từ tháng 2/2015 đến tháng 8/2015,
Trung Cộng đã bồi đấp các Đá Ngầm Chữ Thập - Đá Tư Nghĩa - Đá Gaven - Đá Gạc Ma
- Đá Vành Khăn - Đá Châu Viên - Đá Én Đất, và cất cơ sở cùng với phi trường trên
đó, mà lãnh đạo Việt Cộng cũng khôn khéo và cương quyết im lặng? Phải chăng
lãnh đạo Việt Cộng đã ngầm thỏa thuận với lãnh đạo Trung Cộng?
Hóa
ra kiên quyết giữ vững độc lập là như vậy sao?
Đúng
là cái thứ ngôn ngữ Việt Cộng mà Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu gọi là thứ văn hóa lộn
ngược. Ông giải thích: Nghe nó ngược nhưng chắc gì đã ngược. Chẳng hạn
như cả một bộ máy đảng bộ, máy nhà nước bị làm đầy tớ của nhân dân thì sướng
đến tột đỉnh, trong khi nhân dân được làm chủ trong các ngành sinh hoạt xã hội
chủ nghĩa thì thất điên bát đảo, chạy gạo chạy cơm chạy tiền học cho con cho
cháu đủ điên đầu. Khi người được làm chủ mà có việc phải đến với những người bị
làm đầy tớ, thì từ đầu chí đuôi luôn bị hạch sách hoạnh hoẹ đến mức phải vét tiền
và kính cẩn tự nguyện đưa cho đầy tớ mới xong việc. Điều này rất thực,
không ai phủ nhận được cả. Thế mới biết, trong một không gian đảo lộn thật giả
giả thật, thì nói ngược chính là nói xuôi đó! Vậy, chính xã hội chủ nghĩa đã
tạo nên nhu cầu nói ngược, rồi theo thời gian nhu cầu nói ngược đó trở
thành một nếp khác trong đời sống văn hoá: nếp sống nói ngược nhưng là xuôi.
Các Anh hãy đọc vài con số trong đoạn này để nhận ra nền giáo dục Việt Nam
được đánh giá như thế nào từ cơ quan quốc tế: "Ngày 6/9/2013, Diễn
Đàn Kinh Tế Thế Giới (gọi tắt bằng Anh ngữ là WEF) đã công bố bảng xếp hạng
giáo dục 8 quốc gia trong khối ASEAN. Theo đó thì WEF ghi nhận: (1)
Singapore. (2) Malaysia. (3) Thái Lan. (4) Indonesia. (5)
Philippines. (6) Campuchia. (7) Việt Nam. (8)
Bruney. Lào và Miến Điện (Myanmar) không được WEF xếp hạng. Cơ
quan WEF thành lập năm 1970, là tổ chức phi lợi nhuận, trụ sở tại Davos ,
Geneve, Thụy Sĩ. Chủ Tịch hiện nay của Diễn Đàn là Tiến Sĩ Klaus Schwab. Báo
cáo cũng khẳng định rằng: Tài chánh không phải là yếu tố quan trọng nhất để
bảo đảm nền giáo dục tốt, và lương giáo viên cao cũng không hẳn tạo ra khả năng
giảng dạy thích hợp....(trích VnExpress trong Google.vn)
Chưa hết, Các Anh đọc tiếp những con số mà các tổ chức thế giới xếp
hạng Việt Nam, như sau:
"(1)
Tổ chức Human Development xếp hạng chỉ số thông minh, Việt Nam ở hạng
121/187, dưới trung bình.
(2) Theo tổ chức Intenational
Property Rights Index, thì Việt Nam ở hạng 108/130 trong bảng xếp hạng về giá
trị trí tuệ.
(3) Tổ chức Transparency
International xếp hạng tham nhũng, Việt Nam ở hạng 116/177.
(4) Theo chỉ số tự do ngôn luận
(Frredom of Press), Việt Nam đứng hạng 174/180.
(5) Theo chỉ số phẩm chất đời
sống xã hội (Quality of Life), thì xã hội chủ nghĩa Việt Nam "được"
xếp hạng 72/76 (cũng cao hơn 4 quốc gia!).
(6) Về thống kê chỉ số
ô nhiễm môi trường, thì Việt Nam đứng hạng 102/124 trên thế giới.
(7) Về chỉ số y tế và sức khỏe,
thì Việt Nam đứng hạng 160/190".
Các Anh hãy đọc bài "Hoang Tưởng của Metamorph từ trong
nước, để có thêm nét nhìn về cái gọi là tổng kết 48 bài tham luận cũng giống
như những cuộc hội thảo chính trị từ trước đến nay, tất cả họ đều sống trong
hoang tưởng, cứ phát biểu theo biên bản các kỳ họp chính trị mà không cần
biết thực tế xã hội như thế nào.
.... Mỗi khi gặp khó khăn, chúng ta thường mang cái quá khứ ra để tự
ru ngủ, mong cái men chiến thắng của cha ông để trấn áp những cái nan giải
trong hiện tại .. Chúng ta cứ nhắc đến cái chiến thắng giặc Hán, giặc Pháp, giặc
Mỹ mỗi ngày, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến cái nạn đói 1975-1990 do sai lầm
của chúng ta, một nạn đói có thể tránh được nếu chúng ta đừng quá say men chiến
thắng đến mức không quan tâm đến đời sống người dân ngày càng tụt hậu, đói khổ.
Chúng ta cũng không hề lo nghĩ gì về nền giáo dục suy đồi, không lời than nào về
một xã hội băng hoại gần như phá sản về đạo nghĩa! Năm 1978, trước khi xua đại
quân tiến chiếm Nam Vang, Bộ Ngoại Giao tung ra một chiến dịch nhằm lôi kéo các
quốc gia lân cận cùng liên minh chống Bắc Kinh, mặc dầu suốt cuộc chiến chống Mỹ,
chúng ta không tiếc lời mạt sát họ là tay sai của đế quốc Mỹ...."
"Liên Minh Đông Nam Á từ lâu bị ám ảnh một Việt Nam xâm lăng họ
nên họ từ chối một cách lịch sự. Và Mỹ, sau khi tiếp Đặng Tiểu Bình, cũng lịch
sự gác lại vấn đề thiết lập bang giao với Việt Nam. Từ đó,chúng ta bị sa lầy ở
Cam Bốt suốt 10 năm, và đói nghèo suốt 15 năm. Tệ hại hơn là xã hội Việt Nam
lùi lại, trong khi các quốc gia láng giềng vượt lên với mức phát triển
nhanh chóng về khoa học kỹ thuật, văn hoá giáo dục, kinh tế xã hội
Trong khi
đó , chúng ta quay lui lại thời xe hơi chạy than, xe bò, xe ngựa, còn lương thực
thì bo-bo thay gạo, quần áo thì vá víu lem nhem, dùng phân xanh như thời trung
cổ.... Tại vì lãnh đạo chúng ta vẫn cứ hoang tưởng là cả thế giới đều
ngưỡng mộ, và thế giới cần chúng ta hơn là chúng ta cần họ. Với Đông Nam Á, một
Việt Nam với hơn 8 Quân Đoàn sát biên giới với họ, đáng cho họ quan tâm hơn là
cái hiểm họa bành trướng từ Bắc Kinh.....
... Vì lãnh đạo vẫn cứ hoang tưởng mà cho
rằng Mỹ thèm Biển Đông hơn chúng ta phải bảo vệ Biển Đông. Từ lâu, chúng ta yên
chí là chỉ cần búng tay một cái, Mỹ sẵn sàng lao vào lửa đạn để bảo vệ chúng
ta, cùng lúc chúng ta vẫn sa sả chửi rủa Mỹ..... Làm như cái lệnh ta là một
ơn huệ hay một vinh dự chúng ta ban cho Mỹ vậy..... Trong lịch sử cận đại
và đương đại, dân tộc chúng ta hứng chịu nhiều cái sai lầm của lãnh đạo, nhưng
mặc cảm tự ti hóa trang thành tự tôn, cho nên đất nước với dân tộc chúng ta
ngày càng lùi lại phía sau......(Hết trích).
Tóm tắt. Tôi muốn Các Anh đọc tiếp
2 dòng duới đây mà tôi trích trong bài Tôi đi cải
táng thầy tôi của tác giả Phạm
Tuân, viết về việc cải
táng nhà học giả
Phạm Quỳnh đăng trên Blog Tễu. Thật ngắn, nhưng tôi nghĩ là Các Anh sẽ nhận ra những
nhạc sĩ cũng như những nhà văn trong xã hội xã hội chủ nghĩa, nếu muốn sống phải
biết cách sợ đảng mà trước mặt là sợ Công An. Trong đó, ngày 9/9/2015,
một độc giả không nêu tên, đã viết về nhạc sĩ Phạm
Tuyên -con trai học giả
Phạm Quỳnh- như sau: Anh Phạm Tuyên đã phải chui vào vỏ ốc để tồn tại. Cũng như
cụ nhà văn Nguyễn Tuân đã nói: Tôi sống được là nhờ biết sợ!
Bài của Tiến sĩ Phạm Ngọc Anh (tóm lược trong Google.vn).
Tiếp đây là tôi tóm lược buổi hội thảo bản Tuyên Ngôn nói trên do
Phó Giáo Sư Tiến Sĩ Phạm Ngọc Anh, Ủy Viên trung ương đảng, Phó Trưởng
Ban Thường Trực Ban Tuyên Giáo trung ương, Phó Viện Trưởng viện Hồ Chí Minh, điều
khiễn. Theo Phó Tiến Sĩ Phạm Ngọc Anh, nội dung bản Tuyên Ngôn có 5 vấn
đề chánh (nhưng bên dưới chỉ có 4. PB Hoa). Mời Các Anh đọc kỹ lại bản
tin của Bộ Thông Tin-Thể Thao-Du Lịch bên trên, rồi đối chiếu với phần cuối của
bài này, để nhận rõ hơn về nhóm đỉnh cao trí tuệ Việt Cộng:
Một là, đã lên án đanh thép tội
ác của chế độ thực dân phát xít ở Việt Nam. Thật vậy, vì trong bản văn gồm
1018 chữ thần thoại đó, đã có đến 430 chữ nói đến tội ác của thực dân và phát
xít trong 5 năm, chúng đã bán nước ta hai lần cho Nhật, chiếm gần một
nửa trong tổng số chữ.
Hai là, thành quả Độc Lập đã được
tuyên xưng đầy đủ trong bản Tuyên Ngôn thần thoại đó: Pháp chạy, Nhật hàng,
vua Bảo Đại thoái vị, dân ta đã đánh đổ các xiềng xích thực dân gần một trăm
năm nay để gây dựng nên nước Việt Nam độc lập.
Ba là, Giá Trị Dân Tộc đã được nhấn
mạnh trong bản Tuyên Ngôn thần thoại ấy về kết quả thống kê chính xác ở nhiều cấp
nhân dân cao thấp khác nhau: Toàn dân Việt Nam, trên dưới một lòng, kiên
quyết chống lại âm mưu của bọn thực dân Pháp.
Bốn là, Giá Trị Thời Đại. Ra đời
đã 70 năm, nhưng Tuyên ngôn độc lập vẫn mang tính thời sự sâu sắc cả trên bình
diện trong nước và quốc tế. Quyền dân tộc tự quyết và quyền con người, độc lập,
chủ quyền và tự do, dân chủ, bình đẳng, hạnh phúc
.
Những đoạn văn quen thuộc trên đây mà từ lãnh đạo cao nhất xuống đến
lãnh đạo cấp thấp nhất đều sử dụng khi cần, vì nó là nhận định của những người
hoang tưởng. Vì vậy mà Tiến Sĩ Phạm Ngọc Anh, đã giúp các tham dự viên vận dụng
nhận thức của chính mỗi người mà nhìn vào thực tế xã hội chủ nghĩa 70 năm qua,
nhất là từ năm 1975 đến nay, để trở thành câu hỏi: "Nội dung bản tuyên
ngôn đó có thật sự thể hiện trong đời sống hay không?" Và cùng trả lời
là hoàn toàn không. Từ đó, dẫn đến kết luận chung rằng:
"Chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do
dân chủ nào. Chúng thi hành những luật pháp dã man. Chúng lập ra
nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay đàn áp những người yêu nước
thương nòi của ta. Chúng tắm các cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể
máu. Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân. Chúng
dùng thuốc phiện, rượu cồn để làm cho nòi giống ta suy nhược. Chúng bóc
lột dân ta đến tận xương tủy. Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên
liệu. Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý. Chúng không cho các
nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng
tàn nhẫn
."
Vậy, "Chúng là ai, mà bóp nghẹt dạ dày, trí óc, và bịt
miệng cả dân tộc? Chúng là ai, mà tận diệt bất kỳ ai không chấp nhận chủ
nghĩa cộng sản? Chúng là ai, mà trả thù dã man những người bất đồng
chính kiến sau đó? Chúng là ai, mà thu vét hết cả tài nguyên đất nước
vào túi riêng? Chúng là ai, mà giết dân bằng thuế chồng thuế, và án chồng
án? Chúng là ai, mà bóp nghẹt mọi đường tiến của dân tộc? Chúng là ai,
mà chỉ trong vài thập niên, đã bán nước Việt Nam ba lần cho Trung Cộng, thông
qua Công Hàm năm 1958 & và biên bản hội nghị tại Thành Đô, và tại Bắc Kinh?
Chúng là ai, mà gây ra vô vàn tội ác kinh hoàng trong llịch sử, hơn cả
thời vua quan phong kiến Trung Hoa trong ngàn năm cai trị Việt Nam, và hơn cả tội
ác của thực dân lẫn phát xít gộp lại trong trăm năm cai trị Việt Nam?" (hết
phần tóm lược)
Vậy, theo Các Anh thì "chúng là ai?" Tôi nghĩ, Tiến
Sĩ Phạm Ngọc Anh giải đáp dễ ợt, nhưng có lẽ ông ấy muốn dành phần đó cho độc
giả thì phải? Tôi là một độc giả, nên tôi trả lời "chúng là ai" và
Các Anh xem có đồng ý với tôi hay không nhé.
Chúng,
chính là Hồ
Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Dồng, là Lê Duẫn, Nguyễn Văn Linh, Dỗ Mười, là
Lê Khả Phiêu, Nông Dức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, và Nguyễn Phú Trọng đương nhiệm,
cùng với các thành viên trong Bộ Chính Trị từ khóa đầu tiên đến nay.
Chính
họ, đã
sử dụng chính sách trăm năm trồng người trong giáo dục học đường lẫn giáo dục
xã hội, để trồng được một xã hội mà mọi người sống với nhau một cách vô cảm,
ích kỷ, dối trá, hung bạo, nếu không như vậy thì không thể tồn tại.
Chính
họ, đã
bóc một mảng da đầu tổ quốc trở thành lởm chởm sau khi giao 789 cây số vuông
biên giới phía bắc cho Trung Cộng. Chính họ, đã cấm quân đội không được
chống trả khi Hải Quân Trung Cộng chiếm 8 đảo đá ngầm thuộc quần đảo Trường Sa.
Chính
họ, đã
im lặng cho Trung Cộng bồi đấp các Đá Ngầm thành đảo nổi, với những căn cứ quân
sự đã hình thành, và phi cơ phản lực của Trung Cộng từ đây chỉ cách Sài Gòn 1
giờ bay.
Chính
họ, đã
bịt mắt bịt tai bịt miệng người dân bằng chính sách Công An trị.
Chính
họ, đã
cướp đất mà người dân đang sống trên đó, rồi đem bán cho Trung Cộng dưới dạng đầu
tư, tạo ra Khối Dân Oan sống lang thang trên đường phố.
Chính
họ, đã
giao những vùng đất là những vị trí chiến lược quốc phòng cho Trung Cộng dưới dạng:
Khu khai thác bô-xít trên mái nhà tổ quốc là Nhơn Cơ tỉnh Đắc Nông và Tân Rai tỉnh
Lâm Đồng. Khu kỹ nghệ Vũng Áng tỉnh Hà Tỉnh. Và khu nghĩ dưỡng quốc tế Hải Vân
- Lăng Cô thành phố Đà Nẳng.
Chính
họ, đã
cho Trung Cộng rải quân khắp lãnh thổ Việt Nam dưới dạng trúng thầu hầu hết các
hợp đồng xây cất khai thác điện lực, xi măng, hóa chất, ..v..v.... , và họ cấm
người Việt Nam lai vảng.
Chính
họ, đã
cho Trung Cộng xấy một đô thị tại Bình Dương dành riêng cho người Trung Hoa cư
trú, nhưng cả một hệ thống cơ sở đặc thù của Tàu trên đất Việt, chỉ cách Sài
Gòn hơn 1 giờ lái xe.
Chính
họ, đã
sử dụng máy làm thẻ "chứng minh nhân dân" do Trung Cộng sản xuất, vậy
là Trung Cộng sẽ nắm tất cả dữ kiện cá nhân của người Việt Nam, và đến năm 2020
Trung Cộng sẽ cấp "chứng minh nhân dân" cho người Việt Nam bằng tiếng
Tàu chăng?
Lê Duẫn là một trong số họ. Năm
1976 tại hội nghị trung ương 25, với tư cách bí thư thứ nhất,
ông Duẫn đã phát biểu: "Chế độ ta là chế độ
chuyên chính vô sản. Chuyên chính trước hết phải là đường lối của giai cấp
vô sản. Cốt tủy của chuyên chính vô sản là ở đó. Đường lối đó là sự kết hợp lý
luận Mác - Lê Nin với thực tiễn cách mạng của nước mình. Đường lối đó là khoa học
nhất, là đúng quy luật, là bắt buộc. Đường lối đó không hề nhân nhượng với ai,
chia sẻ với ai và hợp tác với ai cả. Đó là chuyên chính. Đường lối đó là
phải xóa bỏ giai cấp bóc lột, xóa bỏ chế độ sản xuất cá thể, xác lập quan hệ sản
xuất xã hội chủ nghĩa. Nhất thiết phải làm thế, không cho phép ai đi ngược lại.
Đó là chuyên chính. Đường lối đó nhất thiết phải là công nghiệp hóa xã hội
chủ nghĩa. Nhất thiết phải làm thế, không cho phép ai đi ngược lại. Đó là
chuyên chính. Đường lối đó nhất thiết phải là công nghiệp hóa xã hội chủ
nghĩa. Không ai được chống lại. Đó là chuyên chính. Đường lối đó là đường
lối của giai cấp công nhân, không ai được chống lại. Ai chống lại những cái đó
thì bị bắt. Đó là chuyên chính." (trích trong Văn Kiện Kiện Đảng Toàn tập, Nhà xuất bản chính trị Quốc gia, tập 37- 1976, trang 403-404. Wikipedia)
Kết luận.
Tôi mong Các Anh hãy đọc kỹ nội dung trang thư này, rồi vận dụng
trái tim và khối óc của chính Các Anh mà suy nghĩ.... Để hôm nay có một
quyết định đúng đắn, cùng với nhân dân đứng lên làm nên lịch sử, bằng cách xây
dựng một xã hội dân chủ pháp trị trên quê hương Việt Nam ngày mai, mà
tôi tin chắc là sẽ được yểm trợ mạnh mẽ của Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải
ngoại. Cùng lúc, tôi càng tin tưởng là Cộng Đồng tị nạn hải ngoại sẽ vận động
các quốc gia Hoa Kỳ, Nhật Bản, Australia, Đức Quốc, ..v..v..., tiếp tay trợ
giúp nước Việt Nam không cộng sản, khôi phục và phát triển toàn diện các lãnh vực
tổ chức và quản trị quốc gia.
Các Anh đừng quên là trên thế giới, chưa bao giờ có sự
kiện người dân từ các nước Dân Chủ Tự Do chạy sang các nước cộng sản độc tài
xin tị nạn, chỉ có người dân từ các nước cộng sản độc tài ào ạt chạy sang các
nước Dân Chủ Tự Do xin tị nạn chính trị. Riêng tại Việt Nam:
Thứ nhất. Trong vòng 300
ngày từ sau Hiệp Định Đình Chiến 20/7/1954 có hiệu lực, đã có 868.672 người từ
nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa chạy vào nước Việt Nam Cộng Hòa dân chủ tự do tị
nạn. Trong các năm 1954-1956, có thêm 102.861 người trốn khỏi phần đất cộng sản
vào phần đất tự do chúng tôi tị nạn. Cộng chung là 971.533 người. Đó là
cuộc bỏ phiếu bằng chân lần 1 bầu chọn Dân Chủ Tự Do.
Thứ hai. Trong vòng 20 năm kể từ
ngày 30/4/1975, đã có 839.200 người vượt biên vượt biển đến tị nạn chính
trị tại 91 quốc gia tự do, và Liên Hiệp Quốc ước lượng khoảng 400.000
đến 500.000 người đã chết mất xác trên biển và trong rừng, trên đường chạy
trốn cộng sản! Lại cuộc bỏ phiếu bằng chân lần 2 bầu chọn Dân Chủ Tự
Do".
Và
cũng đừng bao giờ quên: Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng cho
sự thịnh vượng của đất nước. Không có dân chủ, không thể có sự trỗi dậy và phát
triển bền vững. Và chính chúng ta phải tranh đấu, vì Dân Chủ Tự Do không phải
là quà tặng.
Phạm
Bá Hoa
Texas,
tháng 10 năm 2015
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
__._,_.___
Posted by: "Nhat Lung"
No comments:
Post a Comment