Việt Nam






Friday 25 September 2015

BẢN KIỂM ĐIỂM CỦA “CHỦ NHÂN” GỞI CÁC BẬC “ĐẦY TỚ”


Thưa quý vị,
Nhà báo Tự do Tạ Phong Tấn vừa qua Mỹ hôm qua, 19 tháng 9 năm 2015. Như thưởng lệ, nhất định bọn Vi Xi nằm vùng và bọn cô hồn các đảng, tay sai của nghị Quyết 36 sẽ lại lồng lộn lên chửi bới, quy chụp, và dựng chuyện để làm nản lòng cộng đồng, cũng như để cho chính các nhà đấu tranh cho Dân Chủ ở Việt Nam cũng nản lòng mà buông xuôi việc chống Cộng.
Nhất định sẽ có Thông báo của cái gọi là Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Cộng Sản (thực chất là Ủy Ban Đánh Phá các Nhà Dân Chủ) và một bọn vô danh tiểu tốt, đầu trâu mặt ngựa sẽ ra thông báo "coi chừng nhà dân chủ cuội Tạ Phong Tần" này.
Do đó, để rộng đường dư luận, tôi xin lần lượt gửi một số bài viết của Tạ Phong Tần trước khi cô bị tù, để quý vị nhận định vì sao mà Việt Cộng lại căm ghét cô như vậy. Và cũng mong Tạ Phong Tần, đừng đọc những thư chụp mũ, đấu tố sắp gửi đến cho cô, và cứ vất chúng vào sọt rác là yên chuyện. 
Chu Tất Tiến.

BẢN KIỂM ĐIỂM CỦA “CHỦ NHÂN” GỞI CÁC BẬC “ĐẦY TỚ”

Kính gởi: Các bậc “Đầy tớ chi dân”!

Sự kiện sau một cơn mưa Hà Nội biến thành cái hồ to nhất nước, người dân Thủ đô trở thành “ngư dân bất đắc dĩ”, làm cho 17 người chết vì lụt lội và số người mất tích còn tăng lên nữa, thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng, v.v… Ngài “đầy tớ” Phạm Quang Nghị -Bí thư Thành ủy Hà Nội đã la mắng “chủ nhân” chúng con rằng: “Tôi thấy nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm”, “Thiên tai thì không tính trước được”…, nói chung là nguyên nhân không tránh được hậu quả của nước ngập để xảy ra thiệt hại về người và tài sản là lỗi của “loanh quanh đâu đó”, của các bên A, Bờ, Cờ, Dờ…, của dân chúng, mà không thấy bậc “đầy tớ chi dân” nào nhận lỗi về mình cả.
Nghe câu “giáo huấn” này, đa số cư dân mạng khắp mọi miền đất nước, kể cả các “khúc ruột dư ngàn dặm” cũng hùa nhau đồng loạt lên tiếng chửi mắng lại Ngài Phạm Quang Nghị rất thậm tệ bằng đủ thứ ngôn từ có lẫn chưa có trong Từ điển Tiếng Việt. Nào là “mặt người dạ thú”, “độc ác”, “biết ăn tiền thuế của dân mà không biết làm”, “sâu dân mọt nước”, “làm quan để làm gì”, “trách nhiệm ở đâu”, v.v… và v.v…
Cá nhân “chủ nhân” con thì con phản đối cách chửi bới “hồ đồ”, “quy chụp”, “thiển cận” đó, vì chửi như thế là “mắng oan” cho các bậc “đầy tớ chi dân” quá, “chủ nhân” con nhận thấy quả là chúng con có lỗi thật, Ngài Phạm Quang Nghị mắng thế là đúng. Nếu bọn “chủ nhân” “to mồm rộng họng” kia không biết lỗi và các “đầy tớ” cũng không ai chịu nhận lỗi, thôi thì để con làm kiểm điểm tự nhận lỗi vậy.
Kính thưa các bậc “Đầy tớ chi dân”!
“Chủ nhân”con xin lần lượt thành khẩn thiết tha tự kiểm điểm các lỗi lầm của mình như sau:
1- Ông bà ta có câu “Quan nhất thời, dân vạn đại”, tức là “dân” thì sống lâu truyền kiếp từ đời này sang đời khác với “chức vụ” không bao giờ suy suyển, “dân”đáng tuổi cha chú ông bà tổ tiên nội ngoại của “Đầy tớ chi dân”, nhưng vẫn “già đầu còn dại”, vì vậy mà không biết thiên tai là “sự phức tạp, khó lường”, “35 năm mới có một lần” mà hổng biết tự mình dự đoán, tính toán trước, người lớn mà không biết “làm thay” cho ngành Khí tượng Thủy văn “trẻ người non dạ”, để xảy ra lụt lội rồi mới la làng ầm ĩ; đây là lỗi thứ 1 (Đáng chết!).
2- Mưa to, nước lên, phố xá thành sông mà “chủ nhân” không biết tự thân chống chọi với nước ngập, nâng cao tinh thần “tự lực tự cường”, mà còn đòi hỏi các ban ngành của Thành phố cảnh báo, hướng dẫn tránh ngập, điều hành giao thông… là một biểu hiện của sự ỷ lại, chây lười; đây là lỗi thứ 2 (Đáng chết!).
3- Thành phố đã dùng rất nhiều tiền đóng thuế của dân đầu tư nhiều camera lắp đặt ở các tuyến phố nhưng trong mấy ngày mưa lụt chẳng tên “chủ nhân” nào chịu sử dụng để tự mình điều hành giao thông giúp lẫn nhau mà chờ đợi cán bộ sử dụng, điều hành, lại một biểu hiện của sự ỷ lại vào Nhà nước; đây là lỗi thứ 3 (Đáng chết!).
4- Hệ thống loa đài phường (ngày thường chỏ mồm vào khu vực Giáo xứ Thái Hà hay Tòa Khâm sứ mà oang oang tuyên truyền đường lối chính sách sáng suốt của Đảng và Nhà nước ta với dân chúng), trong lúc mưa ngập lớn, đường tắc, có vẻ như là phương tiện hữu hiệu để các ban ngành thành phố liên lạc với dân thì không thấy Nhà nước huy động. Lẽ ra khi thấy các ban ngành Thành phố không hề huy động hệ thống loa đài này để liên lạc với dân thì các “chủ nhân” Hà Nội phải chủ động “đánh chiếm” để giành quyền điều khiển hệ thống ấy nhằm mục đích liên lạc với các ban ngành Thành phố, đàng này họ đã cùng nhau im thin thít, “ỷ lại” chờ Nhà nước liên lạc với dân; đây là lỗi thứ 4 (Đáng chết!).
5- Chiều ngày 01/11/2008, Sở GD-ĐT Hà Nội “ra thông báo muộn mằn về chuyện nghỉ học hết ngày 3.11, sau khi có 3 học sinh chết đuối vì mưa ngay giữa thủ đô (!)”. Lẽ ra các cháu học sinh này dù nhà trường không hề có chương trình dạy bơi cũng phải chủ động tự mình đi học bơi cho giỏi thì đâu đến nỗi chết đuối trên đường phố Thủ đô. Các cháu lại siêng năng, chăm chỉ đi học, có tinh thần tôn trọng kỷ luật quá đáng, nước ngập như thế mà vẫn không chịu tự động nghỉ học; hoặc các cháu hãy chờ Sở GD-ĐT Hà Nội ra thông báo xong rồi hãy chết đuối thì hôm nay đâu có gieo tiếng ác và vô trách nhiệm cho Quý “Đầy tớ chi dân” Sở GD-ĐT. “Mũi dại lái chịu đòn”, các cháu nhỏ có lỗi là do “chủ nhân” người lớn không biết dạy dỗ; đây là lỗi thứ 5 (Đáng chết!).
6- Có kẻ còn to mồm bảo rằng: “Sau khi Hà Nội có tới cả chục người chết vì mưa và thiệt hại cả ngàn tỉ đồng, giá cả tăng vọt mà chẳng có cấp nào can thiệp, thì Phó Chủ tịch Thành phố phụ trách khối mới đến trạm bơm Yên Sở để động viên và chỉ đạo bơm nước. Đó là sự vô cảm khó có thể chấp nhận!”.
Ô hô, rõ ràng là quy trách nhiệm một cách lãng xẹt và rất mâu thuẫn. Người chết vì mưa, giá cả tăng vọt là do mấy bà bán rau quả, thực phẩm tự ý tăng giá chớ có phải Ngài Phó Chủ tịch tự mình đầu cơ nâng giá để thu lợi cho riêng Ngài đâu, còn cái Trạm bơm Yên Sở gì đấy nếu không có Ngài đến “chỉ đạo bơm nước” thì có lẽ bọn công nhân ở Trạm bơm không biết sử dụng máy mà bơm như thế nào. Nguyên nhân đã rõ ràng rồi, tự mình nói tự mình trả lời luôn, sao còn “già mồm” đổ thừa cho Ngài Phó Chủ tịch, thiệt quá đáng! Nghe đồn sau khi đến Trạm bơm về thì Ngài Phó có bị cảm sốt (cảm sốt nặng hay nhẹ, đã uống thuốc chưa, nguyên nhân cảm sốt là do nhiễm phong hàn, nhiễm khuẩn, viêm họng hạt, viêm xoang, đau dạ dày, bệnh gút hay nhiễm HIV… thì chưa biết). Vậy mà dám hàm hồ bảo rằng “Đó là sự vô cảm khó có thể chấp nhận”, Ngài đã “cảm” rồi, ai bảo là Ngài “vô cảm”, có “chấp nhận” hay không thì cũng là “cảm”; nói như thế là chửi mắng vô căn cứ, ăn nói quàng xiên quá sức; đây là lỗi thứ 6 (Đáng chết!).
7- Mặc dù lúc bổ nhiệm chưa bao giờ thấy có vị “Đầy tớ chi dân” nào từ chối chức vụ, trả lại quyết định bổ nhiệm với lý do “năng lực hạn chế”, nhưng sau khi hậu quả xảy ra chè è (ra Tòa chẳng hạn) thì “chủ nhân” luôn luôn được nghe Quý Ngài “đầy tớ” lặp đi lặp lại câu “trình độ hạn chế”, “năng lực hạn chế” để bào chữa cho cái sự “làm bậy” của mình. Nay các Ngài quy hoạch Hà Nội dự báo thoát nước theo mức chỉ mưa 100ml, đến lúc mưa to quá, nước không thoát được, vì mưa to là “bất thường”, đó là do tầm nhìn của các Ngài có hơi bị “hạn chế” không thấy trước được cái “bất thường” nhưng có thể xảy ra, thì cũng là lẽ thường của các “đầy tớ”. Có gì đâu mà phải làm toáng lên như thế?
Chẳng phải ngay từ năm lớp Một đứa trẻ nào cũng được dạy rằng nước ta nắng lắm, mưa nhiều? Đã biết rồi thì phải tự thân vận động chớ, sao còn ỷ lại vào người khác. “Chủ nhân” mà tầm nhìn và tư duy dự báo theo kiểu cò con, chắp vá, cùng nạn phá rừng, phá hoại tài nguyên chính là đầu mối của rất nhiều tai hoạ do... “chủ nhân” gây nên, còn trách ai được; đây là lỗi thứ 7 (Đáng chết!).
8- Lại có kẻ nói rằng “Bất thường ấy, người ta nói đến từ hàng trăm năm nay rồi. Có hay không những công trình thoát nước không đúng chất lượng vì bị bớt xén?”. Đợi đến sau khi có “Hàng chục người chết và mất tích, thiệt hại hàng ngàn tỉ đồng chỉ vì một cơn mưa” mới ngồi đó mà đặt câu hỏi thì có muộn lắm không? Nói “công trình thoát nước không đúng chất lượng vì bị bớt xén” thì chứng cứ đâu? Sao trước kia không biết phát huy cái quyền “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra” bằng cách canh me suốt 24/24 giờ các công trình thoát nước đang thi công, hễ thấy có biểu hiện bớt xén vật tư thì hè nhau xông vào đập chết bọn độc ác ấy đi, hoặc lấy chính số vật tư chúng bớt xén ấy mà tọng ngay vào mồm chúng nó có phải hơn không, cần gì phải thưa kiện rồi ngồi chờ Thanh tra, Cảnh sát, lực lượng này lực lượng kia làm việc! Ai biểu nộp thuế trả lương cho các lực lượng không hoàn thành nhiệm vụ đó làm chi rồi bi giờ tiếc tiền, thiệt vô trách nhiệm với đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình quá xá!; đây là lỗi thứ 8 (Đáng chết!).
9- Lại có kẻ cho rằng ở Hà Nội bọn bất lương cấu kết với bọn “vô cảm” (lại ‘vô cảm) đua nhau “tận diệt ao hồ”, nên bây giờ mưa trút xuống nước không có chổ chứa thành thử mới chảy ngập tràn lan như vậy. Nguyên nhân trực tiếp thế là rõ rồi, còn nguyên nhân sâu xa là “chủ nhân” đã “lực bất tòng tâm” không thể ngăn cản được hành vi phá hoại đất nước của bọn bất lương, bọn “vô cảm” kia, là biểu hiện cho thấy chủ nhân “sức phẻ” yếu, bị “bệnh bất lực”; đây là lỗi thứ 9 (Đáng chết!).
10- Thời mồ ma thực dân Pháp ở nước ta, kẻ ăn người ở để sai bảo trong nhà gọi là “con sen” (nữ), “thằng nhỏ” (nam). Sau đó tiến lên một chút thì gọi là “đầy tớ” và phát kiến thêm cụm từ mới là “công bộc”, “đầy tớ của dân”. Thời nay học đòi “Nhật hóa” nên gọi chung là “Ô-sin”.
Phàm ở đời hễ cha mẹ thì có bổn phận, trách nhiệm lo lắng, bảo bọc từ đầu đến chân cho con cái, chịu trách nhiệm “Mũi dại lái chịu đòn”. Chủ nhân thì phải lo tiền công xá, lo cái ăn, cái mặc cho đầy tớ. Còn đầy tớ chỉ có mỗi việc sai đâu làm đấy, chỉ đâu đánh đó, tới tháng ngữa tay nhận tiền lương, cá biệt còn có một số đầy tớ rất xấu tính luôn lợi dụng cơ hội chủ nhân sơ hở để “ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt”. Thời bây giờ là thời của “Ô sin” và “niềm đau chôn giấu” của thân phận ông bà chủ. Cho nên, “chủ nhân” phải có trách nhiệm lo cho “đầy tớ” mọi mặt, suốt ngày cứ nghĩ quan chức là “phụ mẫu chi dân” rồi “ỷ lại vào Nhà nước” là thứ tư tưởng ấu trĩ, phong kiến, cần phải đánh đổ, đập tan. Túm lại, hậu quả của trận mưa to mấy ngày qua gây thiệt hại nặng nề đó có nguyên nhân chính rất quan trọng đại là “chủ nhân” đã quá “ỷ lại” vào tinh thần trách nhiệm của “đầy tớ”, là biểu hiện của sự hoang tưởng, lạc hậu; đây lỗi thứ 10 (Đáng chết!).
Kính thưa các bậc “Đầy tớ chi dân”!
Trong khi chờ đợi “chủ nhân” con đóng cửa “diện bích sám hối” để nghĩ ra lỗi mới thì xin các bậc “Đầy tớ chi dân” hãy nhận trước lời thú nhận 10 tội lỗi to lớn này của con.
“Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi bề!”. Khi nào con vắt óc nghĩ ra được lỗi mới thì con sẽ viết tiếp!
Muôn ngàn lần “bái phục” sự vô cảm của các Quý Ngài “Đầy tớ chi dân”!



BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG
Đức Dục là giáo dục trẻ con những bài học đạo đức để biết sống và trở thành những công dân tốt, con người tốt có ích cho xã hội. Môn Đức Dục tương đương với chương trình Giáo Dục Công Dân trong các trường phổ thông cơ sở ở Việt Nam ngày nay. Tôi không được may mắn học một bài Đức Dục nào dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nhưng tôi được may mắn học những bài học này từ đống sách cũ của ông ngoại tôi để lại. 
Ngoại tôi vốn là một nhà giáo trường làng, dạy học con nít từ thời Pháp thuộc đến cuối thập niên 60, cho tới ngày cuối cùng “theo ông theo bà”, ngoại tôi mới nghỉ dạy.
Hồi tôi mười một mười hai tuổi, ngoài những trò chơi chạy rông ngoài ruộng, dưới sông thì thú giải trí duy nhất của tôi là đọc sách. Những quyển sách này ngoài phần chữ đều có hình vẽ rất đẹp minh họa kèm theo mỗi bài, làm cho tôi rất thích thú khi đọc.
Sách Đức Dục dạy một đứa trẻ ngoan phải biết kính trọng, vâng lời, trung thực đối với cha mẹ, ông bà, thầy cô giáo và người lớn tuổi; nhường nhịn trẻ nhỏ, siêng năng, chăm học, ăn ở sạch sẽ vệ sinh, biết giúp đỡ người tàn tật, người già, trẻ em, yêu thương loài vật, thân ái với bạn bè; ra đường nghe tiếng hát Quốc ca phải đứng lại bỏ mũ cúi đầu, hết bài Quốc ca mới đi tiếp, v.v...
Lúc đó, tôi thích nhất là chuyện cô Ếch. Chuyện kể ở một đám ruộng tại làng nọ có cô Ếch xinh đẹp rất thích làm dáng. Cô Ếch nhìn thấy người ta che dù, đi giày trông đẹp quá nên cũng nghĩ cách làm cho mình thêm xinh xắn. Một ngày nọ, cô Ếch lấy cái nấm rơm làm dù che, lấy lá tía tô làm khăn quàng, lấy hai quả ớt đỏ khoét lỗ xỏ chân vào làm đôi hài. Cô Ếch đóng bộ vào rồi ưỡn ẹo đi dạo quanh bờ ruộng để khoe với bọn ếch nhái hàng xóm. Chưa đi được bao xa, cô Ếch chợt đụng đầu với một anh nông dân. Anh này thấy ếch thì rượt theo bắt. Cô Ếch bị vướng víu trong đôi hài và mớ khăn, dù, nên không chạy nhanh được, bị anh nông dân túm lấy. Anh nông dân mừng rỡ: Bắt được con ếch to quá,  lại có sẵn gia vị kèm theo, ta đem về làm một bữa thịt ếch nấu nấm với tía tô, ớt đỏ thì ngon phải biết. Cuối bài học có câu kết luận: Cái gì phù hợp với người khác chưa chắc phù hợp với ta, không nên bắt chước rập khuôn kẻo mang họa vào thân như cô Ếch.
Thời những người lớp tuổi anh chị, cha mẹ, cô chú tôi trở lên, tôi không bao giờ nghe nói xảy ra trường hợp nào trò đánh thầy, nam sinh đánh lẫn nhau đến nỗi nhà chức trách phải nhảy vào cuộc điều tra, càng không bao giờ có chuyện nữ sinh đánh người náo động, ầm ĩ như bây giờ.
Chuyện lùm xùm cả tuần trên các báo “lề phải” về việc nữ sinh lớp 10 đánh hội đồng bạn, quay video rồi tung lên mạng internet khiến cho rất nhiều bậc phụ huynh, giáo viên, cán bộ bự... nói rằng họ xem xong... bị “sốc” (từ của báo chí nhà nước). Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Văn hoá, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội- GS.TS Nguyễn Minh Thuyết cho biết: “Tôi thực sự bị sốc”. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều nói: “Trẻ con hư là lỗi ở người lớn”.
Nữ sinh đánh nhau rồi quay video tung lên mạng có thể “lạ” và “mới” với những người- lớn- có- trách- nhiệm- nhưng- thờ- ơ- với- trách- nhiệm, còn với cư dân mạng không hề lạ, video được báo chí nhắc đi nhắc lại như một “hiện tượng” đó không hề mới, thậm chí rất nhàm chán, đã có hơn chục video như thế ở trên mạng từ năm 2007, bất cứ ai cũng có thể vào Google search cụm từ “nữ sinh đánh nhau”+ “video” là sẽ có hàng đống đống kết quả ngay lập tức.
Đánh bạn, túm tóc, chửi bới, lột quần áo, quay video rồi tung lên mạng để câu khách trên các blog, website cá nhân, diễn đàn tuổi mới lớn trở nên “chuyện thường ngày ở huyện” khi hành vi đáng lên án, đáng bị xử lý nghiêm nhưng cả một thời gian dài không bị lên án, không bị xử lý thì tội gì mà không làm để lấy oai, để nổi tiếng, để chứng tỏ mình.
Vì sao học sinh ngày nay trí thì tăng mà đức thì sút giảm tệ hại? Gia đình nào có con chịu đi học đàng hoàng, không đánh nhau, không đua đòi vũ trường, hút xách, đàn đúm bạn bè đi chơi “xuyên quốc gia”... thì đã hãnh diện tự khen lấy khen để con mình là “ngoan”, còn việc trẻ có lối sống lười nhác, tham lam, ích kỷ, vô lễ, lì lợm... phụ huynh coi như chuyện hiển nhiên.
Không ít “nhân vật chính” trong các video nữ sinh đánh nhau xuất thân từ các gia đình được coi là nề nếp, có văn hóa. Tại sao nữ sinh thời nay không biết trao dồi “công ngôn dung hạnh”, siêng năng, thùy mị, nết na, dịu dàng, vị tha, nhân ái? Để đi tìm câu trả lời, tôi đã đọc hết 75 bài học Giáo Dục Công Dân (GDCD) ngày nay từ lớp 6 đến lớp 9 và thấy rằng tất cả những bài học trong chương trình đều xa rời thực tế, nội dung đi ngược lại yêu cầu chủ đề của bài, dạy trẻ lối sống ích kỷ, thản nhiên hưởng thụ mà không biết chia sẻ, thậm chí dối trá. Chương trình GDCD từ lớp 10 đến lớp 11 bài nào bài nấy như học Triết. Ví dụ: Nguyên 1 học kỳ của chương trình lớp 10, học sinh phải học nội dung chủ nghĩa Mác-Lênin. Nguyên chương trình lớp 11 thì không hề có một bài đạo đức nào.
Ông bà ta có câu: “Tre non dễ uốn”, “Dạy con từ thuở còn thơ”. Kinh nghiệm từ chính bản thân tôi, nhờ từ năm 7 tuổi đến năm 15 tuổi tôi được may mắn đọc rất nhiều sách “tàn dư của Mỹ - Ngụy để lại” nên năm 16 tuổi trở lên tôi đã biết nhận thức đúng sai, việc nào nên làm, việc nào không nên làm theo chuẩn mực đạo đức xã hội (hơi phong kiến chút đỉnh nhưng không “thủ cựu bài tân”). Vì vậy, chương trình GDCD ở bậc cơ sở (lớp 6 đến lớp 9) là quan trọng nhất và quyết định sự hình thành nhân cách học sinh.
Thật ngạc nhiên khi bài học đầu tiên của chương trình GDCD lớp 6 với chủ đề “Tự chăm sóc, rèn luyện thân thể” câu chuyện minh họa lại là thầy giáo bảo trò Minh đi học bơi để người cao lên, bố Minh dẫn Minh đi học bơi suốt mùa hè. Từ đầu đến cuối đều do người lớn tác động và chủ động, vậy Minh “tự” ở chỗ nào? Học sinh có thể hiểu chỉ cần chơi thể thao trong mùa hè là đủ, ngày thường cứ ăn ở bừa bãi thoải mái? Nếu nhà nghèo không có tiền đến hồ bơi, không có người lớn đưa rước hàng ngày thì tự rèn luyện cách nào?
Bài thứ ba chủ đề “Tiết kiệm” thì chuyện kể minh họa kèm theo là trò Hà và trò Thảo cùng nhận được giấy báo đỗ vào lớp 10, Hà vội vàng vòi tiền mẹ để khao bạn ăn mừng. Mẹ Hà và mẹ Thảo đều cho tiền con ngay, nhưng Thảo từ chối vì nhà mình hết gạo. Câu chuyện hết sức vô lý và đề cao sự tôn thờ hình thức. Học là việc luôn luôn phải làm cả đời người, huống hồ so với chương trình bắt buộc mỗi học sinh phải trải qua, thì đỗ vào lớp 10 đã là cái gì đâu, còn thi cử dài dài nhiều lần khác cho đến khi hoàn thành Đại học mới tạm gọi là được, không cần thiết phải “ăn mừng” phô trương, nhưng hai người mẹ trong truyện lại chiều ý con một cách vô lý trong khi nhà hết gạo, đến nỗi trò Thảo phải “dạy” lại mẹ mình phải tiết kiệm tiền để mua gạo. 

Thực tế, tiết kiệm là việc ta phải làm mỗi ngày, không phải đợi đến nhà hết gạo mới tiết kiệm. Cháu tôi ngày nào lên ăn cơm cũng càu nhàu sao ba mẹ bắt con ăn nhiều quá, chê món này không ngon, món kia không ngon, ăn xong lúc nào cũng bỏ lại thừa mứa mấy muỗng cơm và thức ăn trong chén, bật đồ điện lên xài xong thì cứ bỏ đó đi chơi, vào nhà vệ sinh xong không khóa vòi nước, quần áo mặc chưa cũ đã đòi sắm quần áo mới cho hợp thời trang, dụng cụ học tập (thước kẻ, gôm, bút chì...) năm nào cũng phải mua bộ mới vì bộ cũ “biến mất”. Tôi không hiểu sao GDCD không dạy trẻ ăn uống không nên bỏ thừa mứa mà nên tiết kiệm để giúp đỡ các bạn nghèo thiếu gạo ăn, tiết kiệm điện, nước bằng hành động đơn giản là tắt đồ điện, khóa vòi nước khi sử dụng xong, giữ gìn đồ dùng học tập và tiếp tục dùng nếu nó còn sử dụng được?
Bài thứ 6 chủ đề “Lòng biết ơn” với truyện minh họa là thư cám ơn của một cô Đào Thị Hồng viết gởi cho thầy giáo lớp 1. Sau 20 năm, cô Hồng đã trưởng thành mới tỏ lòng biết ơn, vậy việc “biết ơn” của cô Hồng liên quan gì đến trẻ mà bắt chúng phải học? Trẻ học được gì, bắt chước được gì từ cô Hồng? Sao GDCD không dạy trẻ cách thể hiện lòng biết ơn ngay khi còn nhỏ để trẻ có thể áp dụng được vào đời sống hàng ngày?
Hoặc chủ đề “yêu thiên nhiên” thì bài minh họa là du lịch danh lam thắng cảnh nổi tiếng; chủ đề “chan hòa với mọi người” bài minh họa là có ông nông dân đi bộ mấy chục cây số đến phủ Chủ tịch, được ông Hồ Chí Minh tiếp chuyện; chủ đề “yêu thương con người” bài minh họa là ông Hồ đến thăm người nghèo; chủ đề “Khoan dung” bài minh họa là trò Khôi có lỗi và hối lỗi, cô giáo tha thứ cho Khôi, v. v... Hóa ra, không có tiền đi tham quan du lịch thì không phải là yêu thiên nhiên, không phải là nguyên thủ quốc gia thì không cần làm gì hết, và người lớn thì có nghĩa vụ khoan dung, tha thứ cho trẻ còn trẻ nghiễm nhiên hưởng thụ sự khoan dung đó mà không cần khoan dung cho người khác, tha hồ giành ăn, giành chơi, đánh bạn thoải mái nhỉ?
Chủ đề “sống và làm việc có kế hoạch” thì minh họa một lịch làm việc được coi là “chuẩn” của trò Vân Anh, trong đó Vân Anh học và chơi là chánh, làm việc nhà loáng thoáng lúc 5 giờ rưỡi sáng. Trẻ có thể hiểu rằng, chúng chỉ cần học và chơi thôi, thờ ơ với trách nhiệm, bổn phận của con cái đối với cha mẹ và anh chị em trong gia đình. Đó là chưa nói đến lịch này bất hợp lý ở chỗ một đứa trẻ 13 tuổi ở thành thị thì không tài thánh nào mỗi ngày đều thức dậy được lúc 4 giờ rưỡi sáng vệ sinh thân thể để đúng 5 giờ tập thể dục và đi ngủ lúc 11 giờ đêm.
Trình độ ngoại ngữ học sinh bây giờ giỏi hơn các thế hệ trước rất nhiều, mặt khác, không cần phải giỏi ngoại ngữ người đọc cũng có thể dùng internet để đọc được nhiều thứ tiếng khác nhau. Vậy mà cho đến nay, sách GDCD lớp 8 (bài 8) chủ đề “Tôn trọng và học hỏi các dân tộc khác” vẫn viết “Năm 1990, UNESCO (Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc) đã ra Nghị Quyết công nhận Chủ tịch Hồ Chí Minh là danh nhân văn hóa thế giới. Nghị quyết có đoạn viết: “... Chủ tịch Hồ Chí Minh là một hiện tượng kiệt xuất về quyết tâm của ca một dân tộc, đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp giải phóng nhân dân Việt Nam, góp phần vào cuộc đấu tranh chung của các dân tộc vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ”. Đoạn văn trên ngoài dụng ý “tâng bốc” thì không tìm thấy “Tôn trọng và học hỏi các dân tộc khác” ở chỗ nào hết. 
Không cần khó khăn lắm cũng có thể tìm thấy trên trang của UNESCO việc nhà cầm quyền Việt Nam vận động để UNESCO ban hành Nghị quyết và kết quả cuối cùng: “Có văn bản lưu trữ về nghị quyết, nhưng không có văn bản lưu trữ nào nói về sự thực hiện, vì UNESCO đã bất động, không làm gì cả, trên thực tế là coi như không có nghị quyết, do hoàn cảnh đặc biệt xảy ra sau đó”(*). Qua bài GDCD này, phải chăng học sinh chỉ học được bài học về sự dối trá của những “người lớn đáng kính”?
Toàn bộ 75 bài GDCD thì không có bài nào dạy trẻ phải tôn trọng quốc ca quốc kỳ, tôn kính các vị anh hùng dân tộc (như Hưng Đạo Vương, Lý Thường Kiệt, Quang Trung...), dạy trẻ những việc làm thiết thực hàng ngày như: yêu thương, nhường nhịn anh chị em trong nhà, kính trọng, lễ độ với người lớn tuổi (bất kể người đó là quen hay lạ); yêu thương, giúp đỡ bạn khi bạn gặp khó khăn trong học tập, trong cuộc sống; siêng năng làm việc phụ giúp cha mẹ, sống ngăn nắp, sạch sẽ, trật tự; ăn cắp đồ dùng của bạn, cưỡng đoạt tài sản của bạn, đánh bạn, lười biếng, nói dối là xấu, v.v...
Tương tự, còn rất nhiều điều ngô nghê, xa rời thực tế, “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” trong các bài học môn GDCD, nếu phải liệt kê ra thì e phải viết đến cả trăm trang giấy cũng chưa hết.
Quản Trọng - nhà chính trị xuất sắc thời Xuân Thu viết: “Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc; thập niên chi kế, mạc như thụ mộc; chung thân chi kế, mạc như thụ nhân” (Kế hoạch 1 năm không gì bằng trồng lúa; Kế hoạch 10 năm không gì bằng trồng cây; Kế hoạch một đời không gì bằng trồng người). 
Cô Huỳnh Thị Minh Lý (Tổ trưởng tổ GDCD Trường Lê Hồng Phong -SG) nói: “Học sinh đang sống buông thả, đang tiếp thu những văn hoá không phải của Á Đông. Môn đạo đức phải giúp học sinh hiểu được cần phải giữ lại những nét văn hoá truyền thống của Việt Nam. Học sinh cần được học để biết ứng xử những tình huống trong cuộc sống đời thường. Học sinh cần phải biết sống thế nào để dung hòa được với cộng đồng, không quá ích kỷ”. Với chương trình GDCD hiện nay thì cô Lý nhận xét: “Giáo viên không biết dạy để làm gì!”. Ông Nguyễn Minh Thuyết nhận xét thêm: “Chương trình giáo dục đạo đức trong nhà trường thực chất khá nặng, khá dày, chứ không phải nhẹ. Nhưng phải xem chương trình ấy được thực thi thế nào, có tính thực tế, thực hành không hay nặng về giáo lý khô khan”.
Môn GDCD hiện nay quá nặng, bài học quá nhiều, nhưng lại xa rời thực tế, nặng về nhồi sọ chủ nghĩa Mác-Lê, ca ngợi lãnh đạo... mà không dạy cho học sinh cách ứng xử khi vào đời. Nghe nói trong vụ nữ sinh đánh bạn vừa rồi, cả hung thủ lẫn nạn nhân đều bị kỷ luật, trong đó nạn nhân bị kỷ luật vì lỗi “không thành khẩn”(?!), nhiều người cho rằng đó là cách hành xử hết sức bất công của phía nhà trường. Giáo dục nào thì cho ra con người đó. Giáo dục công dân như thế này, chúng ta sẽ còn được xem video học sinh đánh nhau dài dài nữa.


__._,_.___

Posted by: Bac Ky Di Cu 

No comments:

Post a Comment

Featured post

Bản Tin cuối ngày26/4/2024

My Blog List