Việt Nam






Thursday, 28 November 2019

Bằng cách nào Trung cộng cài gián điệp vào Quốc hội Úc?

Bài mới gởi quý bạn đọc rất mong được phổ biến rộng rãi.
Nguyễn Quang Duy
Bằng cách nào Trung cộng cài gián điệp vào Quốc hội Úc?
Nguyễn Quang Duy
Chương trình 60 Minutes đài số 9 vào chủ nhật 24/11/2019 phát hình phóng sự điều tra việc gián điệp Trung cộng ngỏ lời tài trợ 1 triệu Úc kim cho Nick Zhao một đảng viên đảng Tự Do để đưa ông ra tranh cử Quốc hội Liên bang Úc.
Khi ông Zhao báo cho Cơ Quan Tình báo An ninh Úc (ASIO) biết thì đột nhiên qua đời tại một phòng trọ ở Melbourne, vào tháng 3/2019 chỉ 2 tháng trước cuộc bầu cử quốc hội liên bang vừa qua.
Sau phóng sự điều tra của 60 Minutes vào thứ ba 26/11, cảnh sát cho biết ông Zhao chết vì sử dụng ma túy quá liều nhưng chưa rõ vì vô tình hay bị ám hại. Hiện cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông Zhao.
Ông Mike Burgess, Tổng giám đốc Tình báo ASIO, chính thức xác nhận nguồn tin và cho biết hiện cơ quan ông cũng đang điều tra việc ông Zhao khai báo:
“Các hoạt động gián điệp ngoại quốc nhắm vào nước Úc là mối đe dọa lớn lao cho an ninh quốc gia. ASIO sẽ tiếp tục đối đầu chống lại can thiệp và gián điệp nước ngoài ở Úc.”

Gián điệp Trung cộng là ai?
Theo Chương trình 60 Minutes, Nick Zhao có đại lý bán xe hơi nhưng từ năm 2016 đã gặp khó khăn về tài chính phải vay nợ một số nhà đầu tư Trung Quốc.
Đầu năm 2019, ông Zhao nói với hai cộng sự viên ông đã cho ASIO biết ông Brian Chen đề nghị giúp hàng triệu Úc kim tiền vốn để ông thành lập một công ty mới, đổi lại ông Chen muốn ông tranh cử vào Quốc hội Liên Bang Úc đại diện khu vực Chisholm.
Được báo chí phỏng vấn ông Chen phủ nhận đã biết ông Zhao và không liên hệ với các hoạt động tình báo. Nhưng theo nhiều nguồn tin ông Chen có liên lạc với ông Zhao.
Báo The Age, Herald và chương trình 60 Minutes còn cho biết ông Chen bị tình báo Úc và Phương Tây nghi ngờ là quan chức tình báo cấp cao của Trung Quốc.
Ông Chen phủ nhận thông tin đã bị giới chức Úc chận tại sân bay Melbourne vào tháng 3/2019, có thể để điều tra về cái chết của ông Zhao.
Báo chí có ảnh ông Chen mặc đồ quân đội Trung cộng và giả làm ký giả để tham dự các hội nghị chính trị quốc tế, bao gồm G20 và APEC.
Ông Chen chối là chỉ mượn đồng phục của bạn chụp một số ảnh để khoe với bạn bè ông không hề tham gia quân đội Trung Quốc.
Ông cũng cho biết chỉ đi theo người bạn là chủ công ty truyền thông China Press Group Limited tham dự các hội nghị quốc tế.
Ông Chen điều hành một số công ty liên quan đến quân sự, an ninh công cộng, năng lượng, bao gồm các công ty liên kết với nhà cầm quyền Trung cộng nên bị nghi ngờ sử dụng vỏ bọc doanh nhân để làm tình báo.
Ông là giám đốc điều hành công ty Prospect Time, chuyên giúp đầu tư thúc đẩy sáng kiến xây dựng cơ sở hạ tầng Chiến lược “một vành đai, một con đường”.
Theo báo The Age công ty Prospect Time đề nghị trả hàng triệu Úc kim để kiểm soát công ty công nghệ sinh học Imunexus có trụ sở đặt tại tòa nhà của cơ quan nghiên cứu khoa học nổi tiếng thế giới CSIRO.
Công ty Prospect Time được hỗ trợ bởi một số lãnh đạo chính trị trên khắp thế giới bao gồm Úc.
Công ty của ông Chen có mối quan hệ mật thiết với ông Marty Mei cố vấn của thủ hiến Lao Động Victoria Daniel Andrew.
Ông Martin Mei bị báo The Australian tố cáo là làm cố vấn cho tổ chức Shenzhen ở Úc, tổ chức này thuộc “Hội nghị Hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc” tương tự “Mặt Trận Tổ Quốc” của nhà cầm quyền Hà Nội.
Mặc dầu đã gặp rất nhiều phản đối, ngày 23/10/2019 vừa qua tại Bắc Kinh, Thủ hiến Daniel Andrew chính thức ký kết tham gia chiến lược “một vành đai, một con đường” của Trung cộng.
Trong buổi chất vấn tại quốc hội hôm 25/11/2019 vừa qua, Thủ tướng Scott Morrison nói cáo buộc về âm mưu của điệp viên Trung cộng nêu trên “thật sự nghiêm trọng và rắc rối”, chính phủ Úc rất quan tâm sẽ điều tra làm sáng tỏ sự việc.

Dân biểu Gladys Liu là điệp viên?
Ông Nick Zhao chết chưa rõ nguyên nhân tại một phòng trọ vào tháng 3/2019, đến cuối tháng 5 bà Gladys Liu một người Úc gốc Hoa thuộc đảng Tự Do thắng cử dân biểu khu vực Chisholm.
Báo chí Úc tuần này khơi lại câu chuyện bà Gladys Liu được mệnh danh là “One Million Dollar Woman” vì bà đã khai trong đơn xin đại diện đảng ra tranh cử đơn vị Chisholm như sau:
“Tôi đã tổ chức nhiều buổi gây quỹ lớn hay nhỏ quyên được hơn $1 triệu Úc kim cho các ứng cử viên đảng Tự Do, cả cấp liên bang lẫn cấp tiểu bang.”
Trong bữa tiệc gây quỹ tháng 10/2015, bà Gladys Liu bán được 5 bàn mang về cho đảng Tự Do $50,000 Úc kim.
Đến tháng 4/2016 một cuộc gây quỹ khác bà bán được 10 bàn giá $100,000 Úc kim.
Giá 1 vé tham dự gây quỹ là $1,000 Úc kim, chưa kể đến số tiền khách đóng góp riêng và tiền thu được từ bán đấu giá. Cho thấy đóng góp của bà cho đảng Tự Do quả không ít.
Bà Gladys Liu còn bị chất vấn vì vào phút cuối của cuộc tranh cử đã “tự đóng góp” thêm hơn $100,000 Úc kim, bà không cho biết nguồn gốc của khoản tiền này.
Khi ra tranh cử bà Gladys Liu báo cho đảng Tự Do đã tham gia tất cả 17 Hội, Đoàn và Câu Lạc Bộ.
Đài ABC đưa ra bằng chứng bà không khai là thành viên trong ban chấp hành của ít nhất 3 tổ chức ngoại vi của đảng Cộng Sản Trung Hoa, nhưng bà Gladys Liu chối không còn sinh hoạt với các tổ chức này.
Báo chí Úc đã công khai đặt câu hỏi có phải chính bà Gladys Liu là một điệp viên? (Is Gladys Liu a spy?).
Câu trả lời từ đảng Tự Do là không phải.
Theo Đài ABC bà Gladys Liu nằm trong danh sách những người bị Cơ quan Tình báo và An ninh Úc (ASIO) điều tra vì có liên hệ với đảng Cộng sản Trung Hoa.
Vì thế, ASIO vào tháng 2/2018 đã khuyên cựu Thủ tướng Malcolm Turnbull không nên tham dự buổi gây quỹ “gặp gỡ và chào hỏi” do bà Gladys Liu tổ chức và đứng ra mời.
Trong cuộc tranh cử ngày 18/5/2019, bà Gladys Liu bị tố cáo vi phạm luật bầu cử vì đã sử dụng các áp phích tiếng Hoa nhằm lừa dối cử tri bầu cho đảng Tự do, hiện bà đang bị thưa tại tòa tối cao pháp viện.

Kẽ hở của chính trị Úc
Đơn vị Chisholm có tới 30% dân số là công dân Úc gốc Hoa, lại là một đơn vị tranh chấp giữa hai đảng Tự Do và Lao Động, bà Gladys Liu thắng cử chỉ vài trăm phiếu được 50.6% tổng số phiếu trong cuộc bầu cử 2019.
Bà Jennifer Yang, ứng cử viên đảng Lao động tại Chisholm có được 49.4% tổng số phiếu, lại cũng dính líu với các tổ chức ngoại vi của đảng Cộng sản Trung Hoa, nhưng vì thất cử nên ít được báo chí điều tra.
Nhìn chung các doanh nhân và công ty có xuất xứ Trung cộng đã tung hằng triệu Úc kim vào các cuộc gây quỹ của cả 2 đảng Tự Do và Dân Chủ ở đơn vị Chisholm để nắm chắc đưa được người của họ vào Quốc Hội Liên Bang.
Cái chết của ông Nick Zhao và bí mật của tân dân biểu gốc Hoa Gladys Liu đang được truyền thông Úc điều tra cho thấy chỉ cần 1 triệu Úc kim gián điệp Trung cộng có thể đưa người ra tranh cử và đưa người vào Quốc Hội Liên Bang Úc để ảnh hưởng đến chính sách Úc.
Dân biểu Tự Do Andrew Hastie, Chủ tịch Hội đồng An ninh và Tình báo Quốc hội Liên bang, cho đài số 9 biết ông đã được thông báo về cái chết của ông Nick Zhao vài tháng trước:
“Tôi biết rằng đó là một công dân Melbourne 32 tuổi được chính quyền Trung cộng cài vào đảng Tự Do để đưa vào Quốc hội Liên bang…
…Đây không chỉ là vấn đề tiền, để tài trợ cho những chính trị gia triển vọng. Đây là nỗ lực của một quốc gia nước ngoài can thiệp vào quốc hội của nước ta, sử dụng một công dân Úc như một mật vụ nhằm gây ảnh hưởng đến hệ thống dân chủ Úc”.

Cần quan tâm đến chính trị
Trung cộng tung tiền gây ảnh hưởng chính trị và chính sách Úc không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân Úc, mà còn ảnh hưởng đến tình hình thế giới, như chính sách về biển Đông của Úc.
Đồng thời có thể ảnh hưởng đến nhiều thế hệ như chiến lược “một vành đai, một con đường” được coi là “bẫy nợ” chính phủ hiện nay vay mượn nhưng các thế hệ sau phải trả.
Bởi thế mỗi người chúng ta cần quan tâm đúng mức để kịp thời ngăn cản những âm mưu đen tối của nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
28/11/2019

KHÔNG THỂ XÓA MỘT NỀN VĂN HÓA, VĂN CHƯƠNG, NGHỆ THUẬT.

---------- Forwarded message ---------
From: H Ngo <
Date: Sat, Nov 23, 2019 at 3:34 PM
Subject: KHÔNG THỂ XÓA MỘT NỀN VĂN HÓA, VĂN CHƯƠNG, NGHỆ THUẬT.
To: Ds16group <

Xóa thế nào được khi mà nhạc vàng miền Nam đã chiếm ngự thị trường ca nhạc từ trong nhà ra quán nước, từ các tụ điểm ca nhạc cho đến các cuộc thi tuyển lựa tài năng  ....?

Nào "Tiếng đàn Ta Lư",  "Tiếng chày trên sóc Măm bô", "Ai đi mô mà nhớ về Hà Tĩnh ?"
trốn chạy đâu mất hết rồi ..............?
Lời thách đố của người chuyển bài.
HN

KHÔNG THỂ XÓA MỘT NỀN VĂN HÓA, VĂN CHƯƠNG, NGHỆ THUẬT.

Người ta có thể đập bỏ một di tích đã hơn 100 năm, người ta cũng có thể phá nát một ngôi chùa cổ, và người ta cũng có thể đốn hạ những hàng cây cổ thụ rợp bóng ký ức của nhiều người, xóa sạch những dinh thự, những kiến trúc đã hiện diện ở miền Nam này suốt cả thế kỷ. Tất cả sẽ biến mất nhường lại cho những khối bê tông đồ sộ, những dãy nhà chọc trời. Năm, mười năm sau, thế hệ trẻ lớn lên sẽ không biết, không nhớ những di tích đã bị tiêu diệt. Nhiều thành phố sẽ bị đánh mất ký ức về những kiến trúc, những hàng cây, và khi những người già mất đi, sẽ còn ai nhớ đến chúng. Có chăng chỉ còn là những hình ảnh trên bưu ảnh, trong những cuốn sách ảnh đã ố vàng phủ bụi thời gian.

Nhưng văn chương, hội hoạ, thơ ca, âm nhạc thì không thế. Bởi đó là văn hóa của một vùng đất, là hơi thở của một quãng đời. Nhà thờ, dinh thự, hàng cây có thể bị đánh mất và lụi tàn trong tâm khảm của nhiều người, nhưng văn hóa thì không. Miền Nam Việt Nam trải qua hai mươi năm chiến tranh và trong khoảng thời gian ấy tồn tại một nền văn hóa văn nghệ không thể phủ nhận. Nó là tiếng nói, là suy nghĩ của một thời đại được phản ảnh trong văn học nghệ thuật. Nó mang hơi thở của chiến tranh nhưng đầy ắp tính nhân văn và cũng không thiếu những tình tự dân tộc. Và chính điều đó làm cho nó tồn tại dù đã bị nhiều lần vùi dập.

Tại sao chiến tranh đã chấm dứt gần bốn mươi lăm năm rồi, văn hóa, văn nghệ của miền Nam thất trận vẫn được người dân yêu thích và tán dương. Và không chỉ ở miền Nam, những người đã từng đọc, từng nghe, từng thấy trong suốt cuộc chiến tranh mà cả người miền Bắc sau cuộc chiến cũng bị thu phục.

Lúc cuộc chiến đang diễn ra, nhạc đỏ, văn chương, thơ ca của miền Bắc có nhiệm vụ hô hào, kích động và cổ vũ chiến đấu.

Khi hòa bình, văn nghệ tung hô lại trở thành lạc lõng, không còn hợp thời và chính điều đó khiến cho những tác phẩm đó không còn được yêu thích và ưa chuộng. Nó trở thành dĩ vãng, kỷ niệm của một thời đã đi qua. Người ta nhắc lại nó, trình diễn nó trong những buổi lễ kỷ niệm, những lễ lạc. Và chúng không còn khán giả.

Tất nhiên khi không còn hoặc quá ít người thưởng thức thì không có nhà đài nào, nhà xuất bản nào trong thời buổi kinh tế như thế này dám dùng nó để kiếm tiền. Bởi văn hóa văn nghệ thời nay cũng chỉ là một cách để kinh doanh. Không ai làm kinh doanh để nhận lấy lỗ trắng tay cả.

Và văn hóa, văn nghệ miền Nam trước 1975, không phải tất cả đều có giá trị, không phải tác phẩm, tác giả nào cũng hay. Thế nhưng đa số nó mang nỗi lòng của con người, của mỗi cá nhân. Nó mang tình cảm thật của một thế hệ, không lên gân, không hô hào.


Ca nhạc miền Nam không phải chỉ có nhạc Boléro, chẳng qua là suốt hơn bốn mươi năm, âm nhạc của thời đại không có gì nổi bật để hấp dẫn quần chúng nên họ tìm về cái cũ, cái mang tình người, tính nhân văn, thể hiện được tình cảm của họ.

Âm nhạc của miền Nam còn có Phạm Duy, Trầm Tử Thiêng, Phạm Thế Mỹ, Anh Việt Thu, Y Vân, Y Vũ, Dương Thiệu Tước, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên, Hoàng Thi Thơ, Từ Công Phụng, Ngô Mạnh Thu, Nguyễn Đức Quang, Phạm Đình Chương, Văn Phụng, Phạm Mạnh Cương, Lê Uyên Phương, Trần Thiện Thanh, Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang... và nhiều nhiều nữa không kể hết. Nhạc của những nhạc sĩ này đâu chỉ có điệu Boléro, nhưng vẫn là những bài hát tiêu biểu của miền Nam, mang tình tự dân tộc, mang hơi thở cuộc sống và nỗi niềm riêng của mỗi con người về tình yêu, về thân phận, về cuộc đời. Không ai có thể xóa được.

Thế mà ở hội nghị giao ban quý III/2019 của hội đồng lý luận phê bình văn học, nghệ thuật Sài Gòn ngày 10/11, nhà nghiên cứu Mai Quốc Liên nhận định sáng tác văn học, nghệ thuật đang xuống thấp một cách không tưởng và ông phát biểu:

"Giữ chế độ này là giữ thành quả cách mạng, nhưng giờ bỏ qua hết, chạy theo giải trí, game show. Trong khi để kế thừa cái đã có thì làm không tốt, mà lại ca ngợi boléro của chế độ cũ thì chính là ca ngợi luôn đời sống của giai đoạn đó. Cũng từ khi đi vào thị trường, hội nhập, chúng ta lại quên đi biến động vô cùng phức tạp. Chương trình Âm nhạc Việt Nam - Những chặng đường trên VTV không biết chủ trương của Bộ Chính trị hay của ai, vì cái này ca ngợi nhạc của Sài Gòn cũ bằng những lời có cánh.”

Đồng thời, nhạc sĩ Trần Long Ẩn với tư cách chủ tịch liên hiệp các hội văn học nghệ thuật Sài Gòn cũng cho rằng, nói chua cay, mỉa mai như báo chí thì nhạc cách mạng hiện nay gần như đã “rút lui vào hoạt động bí mật.” Các chương trình chính thống muốn lên đài truyền hình vào giờ vàng thì khó lắm.

Cũng theo ông Ẩn, nhạc ca ngợi Việt Nam Cộng Hòa mà giờ cũng cho là ca ngợi nước Cộng hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì không được:

“Chúng tôi đề xuất phải hết sức thận trọng với trang sử đen tối của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ là bị xâm lược. Văn học, nghệ thuật độc hại của nó xuyên tạc đường lối cách mạng đúng đắn của đảng ở miền Nam và hiện nay không thể tẩy xóa. Vậy mà đồng thời, phong trào cách mạng ở miền Nam trong văn học, nghệ thuật rất dữ dội, rất lớn thì không biểu dương, không tôn vinh, không học tập, không nhân rộng mà lại đòi xóa nhòa không còn khái niệm âm nhạc cũ trước giải phóng nữa.” (Trích báo Phụ Nữ)


Đó là những quan niệm quá lạc hậu và lỗi thời. Và theo ý ông Liên và ông Ẩn thì không nên phổ biến và nên xóa sạch loại văn hóa độc hại của miền Nam trước 1975.

Sau 1975, chế độ mới đã phát động đốt sạch cái họ gọi là văn hóa đồi trụy, phản động.. Hàng ngàn tấn sách đã bị đốt, nhưng không đốt được văn hóa trong tim của người miền Nam. Đó là điều bất khả thi, vì những thứ mà các ông cho là độc hại đó là tinh hoa của miền Nam đã thấm đẫm trong lòng người, mà như trên đã nói, có thể xóa bỏ một ngôi chùa, một dinh thự, một con đường, đập phá nát bia mộ, lăng tẩm, chứ không thể xóa bỏ được một nền văn hóa.

Người nào kêu gọi và thực thi việc xóa nhòa, tẩy sạch một nền văn hóa thì kẻ đó đi ngược lại với lịch sử, là kẻ mọi rợ, là kẻ vô văn hóa.

Đã qua rồi thời đốt sách, đã không còn là thời đấu tố, đã không còn có thể cấm hát, cấm đọc. Bởi cấm cũng không được khi lòng người còn luyến tiếc mà chẳng có gì để thế chỗ.

Đừng dao to búa lớn làm chi, nếu các ông có những sáng tác hay hơn cái cũ của miền Nam thì tất nhiên cái cũ đấy sẽ bị lãng quên, chẳng cần chi kêu gào xóa sạch làm gì.

Nhưng các ông lại không đủ tài năng để làm điều đó.

Sài Gòn, 16-11-2019
DODUYNGOC





__._,_.___

Posted by: Dinh Ho 

Lisa Pham Khai Dân Trí Ngày 28/11/2019

Sunday, 10 November 2019

Lisa pham Khai dân trí ngày 10/11/2019

Những thằng cầm cần cho thiên hạ đái!


Những thằng cầm cần cho thiên hạ đái!

Huỳnh Hậu


Ngày hôm qua, 5 tháng 11 năm 2019, THÍCH TRÍ QUANG, kẻ từng được TIME MAGAZINE của Mỹ miêu tả như một nhân vật làm rúng động nước Mỹ thời đầu thập niên 1960, cuối cùng xuôi tay, nhắm mắt lìa đời.

TIME MAGAZINE của Mỹ thời đó có lẽ muốn câu độc giả nên gọi Thích Trí Quang một cách cường điệu như thế, nhưng đối với cái nhìn của cá nhân tôi, Thích Trí Quang cũng như Thích Nhất Hạnh, chỉ là những con cờ được cả hai phía, CSVN tại Hà Nội và CIA Mỹ lợi dụng!

 Mấy tên bưng bô cho khối Phật Giáo Ấn Quang, thường diễn dịch cái gọi là TINH THẦN NHẬP THẾ của Phật Giáo VN, có từ thời Lý - Trần trong lịch sử dân tộc với những nhân vật nổi tiếng như Thiền Sư Vạn Hạnh, Trúc Lâm Trần Nhân Tôn v. v. để miêu tả cho hoạt động của Thích Trí Quang trong thời kỳ mà nền chính trị của Đệ Nhất Cộng Hòa bị làm cho chao đảo, rối loạn bởi cái gọi là PHONG TRÀO ĐẤU TRANH CỦA PHẬT GIÁO MNVN.

Sự so sánh láo khoét đó chỉ để trét vàng vào mặt của Thích Trí Quang, tên thầy chùa có thế danh là Phạm Văn Bồng, và trong một tài liệu khác, còn có tên là Phạm Văn Quang, quê quán Quảng Bình .

Người VN, có chút quan tâm tới những biến thiên của lịch sử dân tộc, đều biết rằng phong trào đấu tranh của Phật Giáo Miền Trung VN, rồi sau lan ra cả nước, được bắt đầu bởi biến cố chính quyền của TT Ngô Đình Diệm gửi địện ra Huế, cấm treo cờ tôn giáo trong các dịp lễ lớn. Ngày 7 tháng 5 năm 1963, ngày Lễ Phật Đản 2507 tại Huế, người dân không được treo cờ Phật Giáo, trong khi trước đó, vào ngày Lễ Kim Khánh của TGM Ngô Đình Thục, bào huynh của TT Ngô Đình Diệm, lại được treo cờ ì xèo. Thế là người dân Huế bất mãn, cho rằng có kỳ thị tôn giáo, cho rằng chính quyền của TT Ngô Đình Diệm bất công, cố ý thiên vị Thiên Chúa Giáo, đàn áp Phật Giáo đồ.

Qua tất cả những tài liệu mà cá nhân tôi có cơ hội tiếp cận, thì tôi nhận định rằng, TT Ngô Đình Diệm không hề có chủ trương thiên vị Thiên Chúa Giáo và đàn áp Phật Giáo Đồ. Nhưng bào huynh của ông, TGM Ngô Đình Thục, thì quả là có ý định phát triển Thiên Chúa Giáo và có tham vọng được thăng chức Hồng Y. TT Ngô Đình Diệm, không dứt khoát ngăn chận được tham vọng của anh mình, để cho phong trào gọi là ĐẤU TRANH VÌ PHÁP NẠN PHẬT GIÁO ngày càng lan rộng tới mức không kiểm soát nỗi..

Thích Trí Quang đã xuất hiện ngay vào thời điểm đó như một lãnh tụ Phật Giáo mà tiếng nói của hắn có cả triệu Phật Giáo Đồ lắng nghe như thần, như thánh.

Nhưng cái tên thầy tu có bộ lông mày chổi xể như Lỗ Trí Thâm kia làm quái gì có cái tâm bồ tát, lo cho nước cho dân như các ngài Vạn Hạnh, Trần Nhân Tôn?

Thích Trí Quang đơn giản chỉ là một cái bị thịt mang đầy tham vọng THẾ QUYỀN; hắn muốn tạo dựng cho Phật Giáo thành một tôn giáo chính ở VN, và bản thân hắn ta làm một CHỦ XỊ, nắm được quyền của cả ĐẠO và ĐỜI.

Một cá nhân tham vọng như thế, dĩ nhiên lọt vào tầm ngắm của cộng sản Hà Nội, và cũng lọt vào đôi mắt cú vọ của ông thần CIA Mỹ.

TT Ngô Đình Diệm không tham dự cái trò lừa gọi là Tổng Tuyển Cử Thống Nhất Đất Nước, mà theo cái nhìn của cá nhân tôi, nếu được thưc̣ hiện thì MNVN của TT Ngô Đình Diệm nắm chắc phần THUA vì Quân Tử Ngô Đình Diệm không thể nào gian trá, xảo quyệt như con hồ ly già Hồ Chí Minh. Chính vì vậy, Hà Nội tính toán mưu đồ khác, chuẩn bị xâm lăng cưỡng chiếm MNVN bằng súng đạn Nga, Tàu. Mà trước khi xua quân qua vĩ tuyến 17, Hà Nội tìm mọi cách quậy cho tình hình chính trị của Đệ Nhất Cộng Hòa MNVN nát như tương để dễ bề lợi dụng.

Cho tới ngày nay, vụ thảm sát ở Đài Phát Thanh Huế, vào đêm 8 tháng 5 năm 1963 khiến cho 8 thiếu niên phật tử và 1 thiếu niên lương giáo bị chết, mở đầu cho BIẾN ĐỘNG MIỀN TRUNG, vẫn không được xác định rõ ràng ai là thủ phạm. Nhưng trong những nhân chứng kể lại vụ thảm sát mà họ nói rằng chứng kiến tận mắt thì cá nhân tôi thấy lời làm chứng của Phật Tử PHAN VĂN PHƯỚC là hợp lý và đáng tin tưởng nhất. Theo ông Phước thì rõ ràng vụ thảm sát nói trên là do người dàn dựng để vu oan giá họa cho chính quyền của TT Ngô Đình Diệm, gây nên mâu thuẩn ngày càng sâu giữa phật giáo đồ miền trung với chính quyền của TT Ngô Đình Diệm. Những lời chứng khác, kiểu như Thiếu Tá Đặng Sĩ bắn ba phát súng lịnh rồi sau đó là tiếng lựu đạn nổ, xen lẫn tiếng súng của đại liên, rồi xe tăng M113 cán bừa vào phật tử v.v… toàn là ba xạo, không hề hợp lý chút nào. Theo lời ông Phan Văn Phước thì sau tiếng nổ của lựu đạn, Thiếu Tá Đặng Sĩ mới bắn súng lịnh cho binh lính dưới quyền cố gắng ổn định tình hình là hợp lý nhất! Và tại sao Quản Đốc Ngô Ganh của Đài Phát Thanh Huế lại không cho phép phát thanh lại buổi lễ Phật Đản được tổ chức tại Chùa Từ Đàm vào buổi sáng hôm 8 tháng 5 năm 1963? Đơn giản vì buổi sáng hôm ấy, tại Chùa Từ Đàm, thầy chùa Trí Quang đã thuyết giảng một bài bốc lửa, lên tiếng tố cáo chính quyền của TT Ngô Đình Diệm dữ dội nhất. Trong lúc mà mâu thuẩn giữa phật giáo đồ Huế và chính quyền đang hừng hực như thế, cho phát thanh lời kêu gọi của Trí Quang, có khác gì chế dầu vô lửa?

Nhưng có những lực lượng muốn xé cho mâu thuẩn của dân Huế với chính quyền TT Ngô Đình Diệm càng sâu càng tốt!

Và vụ thảm sát ở Đài Phát Thanh Huế vào đêm 8 tháng 5 năm 1963 chính là âm mưu thâm độc của họ.

HỌ LÀ AI ? CỘNG SẢN HÀ NỘI hay CIA CỦA MỸ ?

Tại sao là Cộng Sản Hà Nội thì tôi đã giải thích ở trên. Còn tại sao là CIA Mỹ thì nguyên nhân có chút lắt léo.

Từ khi Đại Sứ Fredrich Nolting bị triệu hồi và thay thế bằng Đại Sứ Cabot Lodge thì mâu thuẩn giữa Mỹ và TT Ngô Đình Diệm đã trở nên ngày càng sâu sắc hơn.

Với  thói quen "người nào trả tiền thì người ấy chỉ huy", người Mỹ ngày càng bực bội với tinh thần dân tộc cao độ của TT Ngô Đình Diệm, người chủ trương chấp nhận viện trợ quân sự của Mỹ để chống lại làn sóng xâm lăng của cộng sản Bắc Việt, nhưng cực lực chống lại sự tham chiến trực tiếp của quân đội Mỹ tại MNVN.

Ngày nay, những tài liệu được bạch hóa của Ngũ Giác Đài Mỹ cho thấy, CIA Mỹ đã nhúng bàn tay nhớp nhúa, gây nên biến động Phật Giáo Miền Trung, sau lan ra cả nước, chủ yếu để tìm cái cớ mà truất phế TT Ngô Đình Diệm.

Ngay như cái đêm 20 rạng sáng ngày 21 tháng 8 năm 1963, khi chính quyền TT Ngô Đình Diệm áp dụng Thiết Quân Luật, ra lịnh lục xét và phong tỏa nhiều chùa từ miền trung cho tới miền nam như Từ Đàm ở Huế, Xá Lợi ở Sài Gòn, vì tin tình báo cho biết có những thành phần VC giả dạng phật giáo đồ len lỏi hoạt động, thầy chùa Thích Trí Quang xách đít chạy vô Tòa Đại Sứ Mỹ để lánh nạn. Dù chính quyền của TT NĐD yêu cầu giải giao Trí Quang cho mình, nhưng Đại Sứ Cabot Lodge từ chối và che chở cho Trí Quang từ đó cho đến sau ngày TT Ngô Đình Diệm bị lũ tướng tá phản bội lật đổ, sát hại.

Sau ngày MNVN bị cộng sản Hà Nội cưỡng chiếm bằng vũ lực, Thích Trí Quang, như con cua bị gãy càng, hết ngoe ngoai, lui về Chùa Già Lam, Gò Vấp, dịch sách, viết tự truyện v.v…

Cả một cuộc đời đầy sóng gió, hoạt động, có cả trăm ngàn đệ tử tôn sùng như thần, như thánh, thế mà cuối cùng Thích Trí Quang cũng giống như mấy cái mặt mo Thích Nhất Hạnh, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân v.v… lộ ra chân diện mục của mấy bị thịt mang đầy tham vọng cá nhân, sẵn sàng để lương tri bị che mờ, cầm cần cho thiên hạ đái!


Huỳnh Hậu




__._,_.___

Posted by: Batkhuat nguyen <b

Friday, 8 November 2019

KÝ THỎA THUẬN THƯƠNG MẠI VỚI MỸ, MỘT QUYẾT ĐỊNH ĐAU ĐỚN CỦA TÀU CỘNG LÀM RÚNG ĐỘNG KHỐI CNXH QUÁI THAI


----------------------- To: Thân Hữu <
Sent: Sunday, November 3, 2019, 02:23:44 PM CST
Subject: KÝ THỎA THUẬN THƯƠNG MẠI VỚI MỸ, MỘT QUYẾT ĐỊNH ĐAU ĐỚN CỦA TÀU CỘNG LÀM RÚNG ĐỘNG KHỐI CNXH QUÁI THAI

KÝ THỎA THUẬN THƯƠNG MẠI VỚI MỸ, 
MỘT QUYẾT ĐỊNH ĐAU ĐỚN CỦA TÀU CỘNG 
LÀM RÚNG ĐỘNG KHỐI CNXH QUÁI THAI
Tran Hung
Chủ Nhật, 03/11/2019

Sở dĩ nhiều người Mỹ bỏ phiếu cho ông Trump và tự nguyện trở thành "kẻ cuồng Trump" như giọng điệu của lực lượng anti Trump là vì họ có niềm tin tuyệt đối vào quyết tâm xóa sổ cnxh quái thai của ông Trump.

Bởi vì kể từ sau khi cộng sản Liên Sô bị xóa sổ tới hết nhiệm kỳ của tổng thống Obama, họ chưa chứng kiến và tin tưởng vào một ứng viên tổng thống nào có quyết tâm trừng trị Tàu cộng trong chiến dịch tranh cử như ông tỷ phú Donald Trump mặc dù Tàu cộng là một trong những nơi còn sót lại thứ chủ nghĩa quái thai với những tội ác tày trời như thảm sát Thiên An Môn, đàn áp các sắc tộc, tôn giáo ở Tân Cương, Tây Tạng,... xâm lược lãnh thổ của các nước lân bang và ăn cướp công ăn việc làm của Nước Mỹ,...

Sở dĩ họ tin tưởng tuyệt đối vào quyết tâm của tổng thống Donald Trump hòng hủy diệt nền kinh tế Tàu cộng để đi đến cái đích cuối cùng là xóa sổ cnxh quái thai là vì ông Trump có đủ phẩm chất để gánh vác trọng trách này do ông Trump là một doanh nhân tài ba, đầy kinh nghiệm trên thương trường, thừa bản lãnh để hủy diệt nền kinh tế của Tàu cộng.

Tàu cộng lớn mạnh như hôm nay ngoài việc biết giấu mình chờ thời, biết giương Đông kích Tây, biết thao túng chánh trị toàn cầu,... thì có một yếu tố quan trọng giúp Tàu cộng có được ngày hôm nay đó là sự dung túng, dễ dãi của các tiền nhiệm tổng thống Mỹ. Nhờ vào sự dễ dãi, dung túng của giới chức Mỹ mà con rắn lãi Tàu cộng đã lớn mạnh thành còn rồng quái vật nguy hiểm tới mức Obama phải thốt lên "nếu Tàu cộng suy yếu sẽ là mối họa không riêng gì của toàn cầu mà còn là đại họa cho Nước Mỹ". Theo quan điểm của Obama thì Tàu cộng đã trở thành khối u ác tính trong cơ thể của Nước Mỹ buộc Nước Mỹ phải cộng sinh với Tàu cộng chớ nếu phẫu thuật cắt bỏ nó đi thì Nước Mỹ cũng sẽ giãy chết.

Trước khi tỷ phú Donald Trump xuất hiện trên chánh trường Nước Mỹ thì Obama với lực lượng truyền thông Fake News hùng hậu và những lời có cánh của đảng Dân chủ đã thổi phồng anh ta lên ngôi vị tinh hoa số 1 của Nước Mỹ. Tuy nhiên, kể từ khi tỷ phú Donald Trump gác lại chuyện làm giàu cho gia đình để lao vào con đường chánh trị thì hình từ của Obama trở nên lố bịch, thậm chí còn có dấu hiệu phản bội lại Nước Mỹ vĩ đại.

Donald Trump không khó nhận ra sở trường cũng như sở đoản của Tàu cộng. Sở trường của Tàu cộng là thói bắt nạt và khả năng "nín thở qua sông" và đây cũng là sở đoản của Tàu cộng nếu biết áp dụng nguyên lý "nhu thắng cương, nhược thắng cường, cương cường cương tất thắng". Ngay từ khi ông Trump vừa nhậm chức tổng thống Mỹ, Tàu cộng đã giựt dây cho đảng Dân chủ tìm cách phế truất ông ta qua trò săn phù thủy của Robert Muller, trước đó là việc Tàu cộng ép Kim Jong Un ra mặt thách thức, thử gan Donald Trump bằng hành động phóng hỏa tiễn liên tục khiến Nam Hàn, Nhựt Bổn và Nước Mỹ luôn thấp thỏm, âu lo.

Trước trò thử gan của Kim Jong Un, Donald Trump đã phủ đầu bằng việc dọa chú Ủn là "tao có chìa khóa hạch tâm to và hiện đại hơn mày gấp ngàn lần, mày lộn xộn tao nhấn nút là cả Bắc Hàn sẽ thành tro bụi", đồng thời Donald Trump đã ép Nga, Tàu cộng phải đồng thuận ký vào lịnh trừng phạt Bắc Hàn do Liên Hợp quốc đưa ra. Căn cứ vào lịnh trừng phạt của Liên Hợp quốc, Donald Trump quay qua đập thẳng mặt Tàu cộng thông qua lịnh trừng phạt ZTE, Huawei.

Phải nói Tàu cộng quá gian manh trong nghệ thuật mua chuộc lòng người, mặc dù Donald Trump tung ra những tuyên bố đanh đá nhắm vào Tàu cộng nhưng Tập Cận Bình vẫn tìm cách mò qua nhà riêng của Donald Trump và đã chiêu đãi yến tiệc theo nghi thức thượng khách để lấy lại Donald Trump cũng như cam kết sẽ mua hàng hóa của Mỹ với các hợp đồng trị giá 250 tỷ Mỹ kim. Tuy nhiên sau đó bị Donald Trump bắt bài, làm tới nên Tập Cận Bình tỏ ra cứng rắn để lên dây cót tinh thần cho đồng đội với tuyên bố "nếu người Phương Tây bị tát vào má trái họ sẽ đưa má phải còn lại ra cho đối phương tát tiếp còn người Tàu cộng sẽ đánh trả lại kẻ đã đánh mình". 

Trong suốt quá trình thương chiến, Tàu cộng luôn khẳng định sẽ không chấp nhận kiểu đàm phán "dí súng vào đầu" của Donald Trump. Tàu cộng khè Mỹ rằng sẽ nếm mùi cay đắng bởi những đòn trả đũa tàn khốc của Tàu cộng. Tuy nhiên Tàu cộng đã gặp phải cao thủ Donald Trump, một người biết "mềm sẽ nắn, rắn sẽ đập cho nát luôn". Một mặt ông Trump tha thiết với Tàu cộng hãy ký vào bản thỏa thuận thương mại do ông Trump đưa ra, một mặt ông dọa sẽ nghiền nát nền kinh tế Tàu cộng như nghiền quả trứng. Hàng loạt giải pháp nghiền nát nền kinh tế Tàu cộng được ông Trump tuyên bố như sẽ kích hoạt các Đạo lúc khẩn cấp để biến Tàu cộng trở thành kẻ thù của Nước Mỹ. Sẽ giúp các trái chủ Mỹ đòi món nợ ngàn tỷ Mỹ kim từ thời nhà Thanh,... Nguy cơ nhứt vẫn là giải pháp đánh sập chuỗi cung ứng của Tàu cộng thông qua các Hiệp định thương mại như USMCA, Hiệp định thương mại song phương với Nhựt Bổn, Ấn Độ,...

Cũng như hai kiếm sỹ luận kiếm phân cao thấp, không cần chờ tới lúc đối thủ xuất chiêu mà chỉ cần hiểu nhau qua "kiếm ý" thì đủ biết thắng bại. Tập Cận Bình đã thi triển hết khả năng để Donald Trump từ bỏ quyết tâm ép Tàu cộng nuốt nhục quy hàng, chấp nhận cái chết từ từ là ký vào bản thỏa thuận thương mại do Donald Trump soạn thảo với tất cả những điều khoản áp đặt theo hướng có lợi cho Nước Mỹ nhưng mọi nổ lực của Tập Cận Bình đều tỏ ra vô vọng. Xúi Iran gây hấn với Mỹ không xong, xúi Putin làm căng với Ukraine để Mỹ nhảy vào giúp Ukraine cũng thất bại, xúi Kim Jong Un chọc tức Donald Trump thì nhận lại kết cục là Donald Trump xô ghế đứng dậy rồi khỏi Hà Nội nhưng sau đó lại tay bắt mặt mừng với Kim Jong Un ở Bàn Môn Điếm. 

Chiêu bài cuối cùng của Tàu cộng là ép đảng Dân chủ phải luận tội tổng thống Trump bởi trò mèo của Nancy Pelosy và Adam Schiff và thổi phồng việc ông Trump quyết định rút quân đội khỏi Syria nhưng cũng thất bại thảm hại khi Donald Trump kết liễu trùm khủng bố ISIS là Baghdadi và Thổ Nhĩ Kỳ và người Kurd, Nga, Assad đã thống nhứt giải pháp hòa bình cho người Kurd ở miền Bắc Syria.

Bị Donald Trump đọc vị, bắt bài, Tập Cận Bình đành chọn kế 36 là "tẩu vi thượng sách". Trời đã hại Tàu cộng nhưng trời cũng giúp Tập Cận Bình thoát hiểm ngoạn mục khi có cớ để nuốt nhục quy hàng Donald Trump. Nạn dịch heo bùng phát cộng với việc Tàu cộng ngưng nhập cảng nông sản Mỹ trước đó đã đẩy Tàu cộng rơi vào khủng hoảng thịt heo. Cuộc khủng hoảng thịt heo là phép thử khả năng chịu đựng của dân Tàu cộng, qua phép thử của cuộc khủng hoảng thịt heo, Tập Cận Bình chỉ tay vào cảnh dân Tàu cộng giành giựt thịt heo như đồ chết đói lâu năm mà phán rằng "chỉ vì miếng thịt heo mà dân mình đã đối xử với nhau bất nhẫn như vậy thì làm sao ta có thể tiến hành một cuộc Vạn Lý Trường Chinh đây hả các đồng chí ?". Vậy là Tập Cận Bình có lý do chánh đáng để bay qua Iowa ký thỏa thuận thương mại với lão Trump càng sớm càng tốt vì nếu chậm là tết nay hổng có tàu hũ, thịt heo để dân ăn tết và trên hết là để dân có đủ năng lượng chống lại cái rét buốt của mùa Đông.

Biết rõ Tàu cộng đã ngấm đòn khi hầu hết các địa phương của Tàu cộng đều không hoàn thành chỉ tiêu phát triển khi năm kế hoạch sắp kết thúc vào cuối tháng 11 này.. Biết rõ Tàu cộng đang thiếu thịt heo, tàu hũ khi Đông sang, Xuân tới. Một lần nữa Donald Trump lại chơi xấc Tập Cận Bình khi yêu cầu Tập phải bay qua Iowa ký kết thỏa thuận thương mại. Iowa là bang chiến trường của đảng Dân chủ vì đã hai lần ủng hộ Obama vào năm 2008 và 202 nhưng đã bị Donald Trump lật đổ Hillary Clinton vào năm 2016 khi Iowa đã tặng cho Donald Trump tới 6 phiếu Đại cử tri. Tiểu bang Iowa là thủ phủ của ngành nông nghiệp Nước Mỹ, nơi mà thời còn trai Tập Cận Bình đã qua ăn nhờ ở đậu để học hỏi kinh nghiệm sản xuất nông nghiệp và cũng là nơi bị thiệt hại nặng nề do Tập Cận Bình trả đũa thuế quan. Lôi Tập Cận Bình qua Iowa ký thỏa thuận thương mại để mua tới 50 tỷ Mỹ kim nông sản Mỹ, một con số lớn gấp hai năm thời Obama làm tổng thống Mỹ thì đâu phải là trò đùa. Đây là nghệ thuật "công tâm" tuyệt đỉnh công phu của quái kiệt Donald Trump.

Việc triệu hồi Tập Cận Bình qua Iowa để ký thỏa thuận thương mại với Mỹ là một thắng lợi to lớn về vật chất lẫn tinh thần cho cá nhơn tổng thống Donald Trump và cho Nước Mỹ. Nhưng nó cũng là một thất bại cay đắng cho Tàu cộng, bởi vì Tàu cộng luôn thị uy các tiểu quốc lân bang, các chánh khách gan thỏ bằng lối ứng xử kẻ cả, chúa tôi. Bằng chứng là Tập Cận Bình đã cho Obama đi cửa hậu máy bay và giở trò cho sĩ quan giựt vali hạch tâm trong chuyến công du của tổng thống Donald Trump tới Bắc Kinh vào tháng 11/2017 nhưng đã bị đặc vụ của Mật vụ Mỹ (U.S. Secret Service) quật ngã sấp mặt. Nhưng khi Tập Cận Bình phải nhượng bộ Donald Trump khi phải bay qua Iowa ký thỏa thuận thương mại thì cái uy dũng giả tạo của Tàu cộng bấy lâu nay đã trở thành lố bịch, hèn kém. 

Có thể cộng sản Ba Đình cho là bình thường nhưng với dạng khí khái như Nga, Iran, Bắc Hàn thì hành động Tập Cận Bình qua Iowa ký thỏa thuận thương mại là một nổi nhục nhã ê chề và sự phản bội khủng khiếp đối với họ. Hành động lần này của Tập Cận Bình đã lột tả hết bản chất "miệng hùm gan sứa" của Tàu cộng. Nếu trước đây đám cuồng cộng sỉ vả, chửi rủa ông Gorbachev khi cho rằng chính thái độ  mềm yếu của ông Gorbachev với quyết định rút quân đội khỏi Afghanistan và tuyên bố không can thiệp quân sự vào Đông Đức, Đông Âu, các nước trong Liên bang Sô viết khi phong trào ly khai trỗi dậy thì nay thái độ của Tập Cận Bình khi phủ phục trước uy vũ của Donald Trump còn tệ hại hơn tỷ lần ông Gorbachev.

Tóm lại, KÝ THỎA THUẬN THƯƠNG MẠI VỚI MỸ, MỘT QUYẾT ĐỊNH ĐAU ĐỚN CỦA TÀU CỘNG LÀM RÚNG ĐỘNG KHỐI CNXH QUÁI THAI tuy nhiên Tập Cận Bình không còn sự lựa chọn nào khát hơn khi nền kinh tế của Tàu cộng đang ngập ngụa trong gam màu tối. Ký thỏa thuận thương mại với Mỹ là chỉ dấu rõ ràng của sự suy vong nơi Tàu cộng. Lẽ dĩ nhiên với những kẻ thức thời như Putin, Kim Jong Un, Assad, tổng thống Iran,... sẽ quyết định rất nhanh trong mối quan hệ với Tàu cộng và Mỹ theo lý trí "phò thịnh không phò suy". Chỉ có những con chó trung thành với Tàu cộng như đám cộng sản Ba Đình, chột mắt Hun Sen, thần kinh Duterte mới trung thành phò suy ôm mông Tàu cộng để chết nhục với nỗi nhục ngàn năm./.

Tran Hung.
Xem thêm:





TÀU CỘNG BUỘC PHẢI NHẬP NÔNG SẢN MỸ, KHÔNG THÌ CHẾT RÉT CẢ ĐÁM

THESAIGONPOST.COM






__._,_.___

Posted by: Dinh Ho 

Lisa Pham Khai dân trí ngày 08/11/2019

Friday, 1 November 2019

Tôi buồn, tôi tức giận, tôi thương


Một mặt trận hai kẻ thù 


Giặc cộng bán nước, tàu phù xâm lăng.



Tôi buồn, tôi tức giận, tôi thương

Tôi lưỡng lự mãi mới viết stt này. Tôi đã không định viết bởi các bạn đã viết rất nhiều nhưng đêm nay tôi không ngủ được và trong lòng cảm thấy không yên nếu như không viết. Có thể nói hiện tượng bỏ nước ra đi là vấn đề phổ biến và có lịch sử lâu dài của người Việt Nam. 

Năm 1954, đã có một triệu người miền Bắc chạy nạn cộng sản vào miền Nam, năm 1975 chạy tiếp và hơn một chục năm sau thì phong trào thuyền nhân đã làm chấn động thế giới. Mấy trăm ngàn người đã bị hải tặc giết, hãm hiếp làm mồi cho cá. Máu và nước mắt của thuyền nhân đã làm đỏ lòm và mặn chát Biển Đông. 

Nếu người cộng sản, bên thắng cuộc biết cách ứng xử văn minh với bên thua cuộc thì thảm kịch ấy chắc không đến mức kinh hoàng như vậy. Giờ đây, sau mấy chục năm, người Việt vẫn muốn bỏ nước ra đi. Trước có thuyền nhân giờ có thùng nhân. 

Bi kịch thuyền nhân thì khủng khiếp gấp cả nghìn vạn lần nhưng vết thương đã lâu rồi, còn bi kịch thùng nhân với lời nhắn: “Mẹ ơi, con chết vì không thở được” đã như một lưỡi dao chọc vào con tim của bao triệu người có lòng thương yêu con người. Con đã chết vật vã đau đớn như vậy, con kêu trong hoảng loạn như vậy nhưng cha mẹ đâu thể làm gì, mặc dù lời nhắn có thể được nhận ngay trong lúc ấy. 

Có bạn bảo đấy là quyết định riêng của các nạn nhân và các gia đình nạn nhân và nói không nên đổ lỗi cho chính quyền. Tôi xin thưa với các bạn nói lên câu ấy rằng tôi khinh cách suy nghĩ của các bạn. Trong một đất nước khi bi kịch xảy ra với người dân như vậy, lỗi đầu tiên là thuộc về chính quyền. 

Thảm kịch thuyền nhân khiến mấy trăm ngàn người bỏ xác trên biển, ấy là lỗi của chính quyền, họ đã đối xử vô nhân đạo với sĩ quan, binh lính VNCH và người thân của họ và giờ đây khi những người Việt phải bỏ xứ ra đi, hy vọng tìm được một chân trời mới tươi sáng hơn nơi xứ người, ấy cũng vẫn là lỗi của chính quyền, lỗi của những người lãnh đạo. Nếu vào một đất nước văn minh, những người lãnh đạo sẽ biết cúi đầu xin lỗi khi thảm kịch xảy ra với người dân. 

Tại sao họ không thể tìm được một cuộc sống tươi sáng ngay tại quê hương, đất nước của họ? 

Tôi để ý những bạn mở mồm nói đấy là sai lầm và lựa chọn của riêng họ thì thấy các bạn đã và đang hưởng lộc từ hệ thống chính quyền hoặc các bạn đang làm ăn khấm khá. 

Người có lòng nhân sẽ không mang cuộc sống của chính mình ra làm chuẩn mực để phán xét ngừoi khác. Người giầu có, thành đạt mà có tấm lòng đáng quý sẽ hiểu rằng đấy là số phận ưu đãi họ và trong xã hội còn nhiều người không may nên khốn khổ hơn mình và bởi vì mình đã may mắn hơn họ, nên mình hãy thương xót và thông cảm với họ. 

Các bạn có thể bảo tôi cực đoan và tôi sẽ công nhận điều ấy nếu các bạn có thể giải thích cho tôi để làm sao tôi không tức giận khi chứng kiến người dân bị cướp đất vô lý, năm này qua năm khác vật vờ vỉa hè, khản cổ nát lòng kêu đòi công lý nhưng công lý cứ bị đóng chặt sau những cánh cửa sắt của cơ quan công quyền và sau những bộ mặt vô cảm lạnh lùng của cán bộ. 

Tôi sẽ công nhận mình là cực đoan nếu các bạn có thể làm tôi không tức giận khi thấy thảm hoạ Formosa xảy ra, ngư dân mấy tỉnh miền Trung khốn khổ, gia đình ly tán tứ phương để kiếm sống. Cái phần đền bù chỉ bù được một phần nghìn thiệt thòi họ phải chịu. 

Tôi sẽ công nhận mình là cực đoan nếu các bạn khiến tôi không tức giận khi hàng ngày thấy những con đường vừa làm xong đã hỏng, những chiếc cầu vừa làm xong đã gẫy, quan chức tham nhũng thấp hèn, phát ngôn thì ngô nghê như những kẻ thất học, đất nước thì tụt hậu quá xa so với kẻ thù truyền kiếp, công an thì cho phép mình đứng trên luật pháp, có thể bắt bớ tuỳ tiện, cướp tài sản riêng của công dân một cách trắng trợn. 

Người Việt đã đi bởi chiến tranh, bởi bị đối xử vô nhân đạo, giờ họ ra đi để trốn môi trường ô nhiễm, tránh một nền giáo dục hình thức, xa rời một xã hội bẩn nhiều hơn sạch và để họ mưu cầu cuộc sống tốt hơn. 

Tôi buồn bởi mình bất lực, tôi tức giận bởi hiện trạng be bét và có xu hướng tồi tệ hơn và tôi thương xót đồng bào của tôi.

Theo Fb: Chau Doan


__._,_.___

Posted by: Batkhuat nguyen

HONG KONG SẼ LÀ HIỆN THÂN CỦA BÁ LINH, SẼ LÀ NGÒI NỔ TIÊN PHONG GIỰT SẬP TÀU CỘNG


---------- Forwarded message ---------
From: Nhan NT <>
Date: Thu, Oct 31, 2019 at 12:05 PM
Subject: HONG KONG SẼ LÀ HIỆN THÂN CỦA BÁ LINH, SẼ LÀ NGÒI NỔ TIÊN PHONG GIỰT SẬP TÀU CỘNG
To: Thân Hữu <

HONG KONG SẼ LÀ HIỆN THÂN CỦA BÁ LINH, 
SẼ LÀ NGÒI NỔ TIÊN PHONG GIỰT SẬP TÀU CỘNG
Tran Hung
Thứ Năm, 31/10/2019

Với Liên Sô thì Đông Đức được xem là tiền đồn then chốt ở Châu Âu, cộng sản Liên Sô dùng Đông Đức như một chiến binh để ngăn chặn, đẩy lùi và tấn công chủ nghĩa tư bản ở Âu châu. Tuy nhiên, cách nay 30 năm, vào ngày 09/11/1989, Bức tường Berlin sụp đổ,  người dân Đông Đức tràn qua Tây Đức để hít thở không khí tự do và ngược lại, chủ nghĩa tư bản tự do đã tràn ngập Đông Đức rồi lan rộng xuống Đông Âu để 2 năm sau đó chủ nghĩa cộng sản ở Đông Âu và Liên Sô đã dắt díu nhau đi xuống nấm mồ ô nhục.

Cũng như cộng sản Liên Sô lấy Đông Đức làm tiền đồn then chốt thì Tàu cộng lấy Hong Kong làm biểu tượng truyền bá chủ nghĩa cộng sản đặc sệt Tàu cộng theo kế sách "nhích dần từng bước". Không như Đông Đức trước đây là chánh quyền trung ương được dựng lên theo thể thức "đảng cử, đảng bầu" dưới sự chuẩn thuận của Liên Sô về danh sách nội các trong bộ máy chánh quyền trung ương, Hong Kong sẽ phải trở thành "một nền dân chủ thực thụ" theo tiến trình của Luật cơ bản của Hong Kong được thông qua vào ngày 04/4/1990 tức trước khi Hong Kong được Anh Quốc chánh thức trao trả cho Trung Hoa đúng 7 năm.

Vào thời điểm đàm phán Trung - Anh để nhận lại Hong Kong, Tàu cộng vẫn chưa mạnh như bây giờ, vì vậy Tàu cộng đã có những "nhượng bộ" với Anh Quốc để đổi lại việc Anh Quốc trả lại Hong Kong cho Trung Hoa vào năm 1997. Bởi vì theo những Hiệp ước mà bên đại diện cho Trung Hoa đã ký trước đây thì chỉ có duy nhứt khu Tân Giới là khu vực lãnh thổ mà Anh Quốc phải trao trả lại cho chánh quyền đại diện của Trung Hoa vào ngày 30/6/1997 theo Hiệp định mở rộng lãnh thổ Hong Kong 1898 với nội dung nhà Thanh cho Anh Quốc thuê lại khu Tân Giới với thời hạn 99 năm kể từ năm 1989. Các vùng lãnh thổ còn lại của Hong Kong như đảo Hong Kong và đảo Cửu Long thì thuộc về Anh Quốc vĩnh viễn chiếu theo Hiệp ước Nam Kinh năm 1842 và Hiệp ước Bắc Kinh năm 1860 với nội dung "thường viễn" tức nhà Thanh đồng ý nhượng địa vĩnh viễn cho Anh Quốc.

Trước sự suy yếu và nguy cơ sụp đổ hoàn toàn chủ nghĩa cộng sản ở Đông Âu và Liên Sô mà nơi khởi phát chính là bức tường Tây Bá Linh, Đặng Tiểu Bình nhận định nếu không mau chóng thu hồi Hong Kong thì hiểm họa Tây Bá Linh sẽ ứng nghiệm tại Hong Kong. Vì vậy, nhân cơ hội Hiệp định mở rộng lãnh thổ Hong Kong 1898 sẽ hết hạn vào năm 1997, tại các cuộc đàm phán Trung - Anh được khởi động từ năm 1982 để mở đường cho Anh Quốc trao trả lại Khu Tân Giới cho nhà nước Trung Hoa, Đặng Tiểu Bình đã "ngã giá" với chánh quyền của nữ thủ tướng Thatcher để mua lại đảo Hong Kong và đảo Cửu Long.

Đứng trước núi tiền mua lại đảo Hong Kong và đảo Cửu Long do Đặng Tiểu Bình ngã giá với bà Thatcher, nước Anh nói chung và cá nhơn bà thủ tướng Thatcher khó lòng từ chối. Bởi vì một thực tế bi đát của nước Anh trước năm 1979, tức trước khi bà Thatcher lên nhậm chức thủ tướng, nước Anh đã phải vật lộn trong một thị trường suy thoái với lạm phát, thâm hụt ngân sách, ngành công nghiệp xung đột với nghiệp đoàn. Do đó việc bà Thatcher quyết định bán lại Hong Kong cho Tàu cộng cũng không có gì phải trách cứ bởi nếu bà Thatcher không đồng ý thì khả năng cao sẽ xảy ra một vụ "ăn cướp Hong Kong" vì thực tế bối cảnh lúc đó nước Anh đang lao vào cuộc chiến tranh với Argentina trong vấn đề tranh chấp lãnh thổ tại quần đảo Falkland, quần đảo Nam Georgia và quần đảo Nam Sandwich tại Nam Đại Tây Dương vào năm 1982 mà thế giới  đã chứng kiến với tên gọi "Chiến tranh Falkland".

Bán lại Hong Kong cho Tàu cộng, bà Thatcher vừa được tiền để vục dậy nền kinh tế Anh Quốc, vừa được Tàu cộng ủng hộ Anh Quốc trong cuộc chiến tranh Falkland với tư cách là thành viên thường trực tại Liên Hợp quốc và trên hết là bà Thatcher đã làm vừa lòng với đồng minh số một là Nước Mỹ thời Jimmy Carter làm tổng thống. Bởi vì vào ngày 28/01/1979, trong vai trò phó thủ tướng, Tổng Tham mưu trưởng quân đội, Đặng Tiểu Bình đã bay qua Washington để gặp cố vấn an ninh quốc gia của Jimmy Carter là tay người Mỹ gốc Ba Lan - Brzezinski. Tại đây, Đặng Tiểu Bình đã hứa với cố vấn an ninh quốc gia người Mỹ gốc Ba Lan, Brzezinski rằng "Tàu cộng cam kết sẽ ngã theo Mỹ để tấn công Liên Sô, Việt cộng". Đổi lại, chánh quyền của Jimmy Carter phải đồng thuận với Tàu cộng ở những chủ đề sau:

1. Chánh quyền của Jimmy Carter làm ngơ cho Tàu cộng xua quân đánh Việt cộng trong cái gọi là "dạy cho Việt cộng một bài học" ngay sau khi Đặng Tiểu Bình từ Washington trở về Bắc Kinh;

2. Chánh quyền của Jimmy Carter phải ủng hộ việc Tàu cộng mua lại Hong Kong tư tay Anh Quốc và phải tác động quyết liệt với chánh quyền của thủ tướng Thatcher;

3. Chánh quyền của Jimmy Carter phải "bình thường hóa quan hệ" với Tàu cộng và phải gạt bỏ Đài Loan ra khỏi liên minh với Mỹ. Điều này đã được Jimmy Carter thực hiện vào ngày 15/12/1978 khi tuyên bố cắt đứt quan hệ với Đài Loan và tái nối lại quan hệ ngoại giao với Tàu cộng vào ngày 01/01/1979 để mở đường cho Đặng Tiểu Bình bay qua Washington gặp cố vấn an ninh quốc gia Brzezinski và sau đó gặp tổng thống Jimmy Carter.

Rõ ràng, Tàu cộng đã nhận định Hong Kong là hiểm họa với Tàu cộng như Bá Linh bên Đức cách đây 30 năm là hiểm họa của khối cộng sản Đông Âu, Liên Sô. Vì lẽ đó nên Đặng Tiểu Bình đã phải bằng mọi giá mua lại Hong Kong từ tay Anh Quốc để từ đó thực hiện chiến lược "nhích dần từng bước" nhằm hủy đi lời nguyền của bức tường Tây Bá Linh, đồng thời biến Hong Kong trở thành "tiền đồn theo chốt" trong chiến lược quảng bá chủ nghĩa cộng sản đặc sắc Hoa cộng ra thế giới vì Hương Cảng vốn dĩ là nơi "Á - Âu giao hòa".

Mua xong Hong Kong từ tay Anh Quốc chỉ là bước đầu trong chiến lược "nhích dần từng bước" của Tàu cộng. Biến Hong Kong trở thành nơi quảng bá chủ nghĩa cộng sản đặc sắc Hoa cộng ra thế giới mới là trọng tâm của chiến lược này. Muốn vậy, Tàu cộng phải nắm giữ Hong Kong trong tay nó qua phương pháp sở trường là "thao túng chánh quyền trung ương" mà hành động cụ thể là áp đặt phương pháp bầu cử Đặc khu trưởng và cơ quan lập pháp của Hong Kong bằng cách dựng lên những con chó trung thành với Tàu cộng.

Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, mặc dù bà Thatcher đồng ý bán lại Hong Kong cho Tàu cộng nhưng bà ta vẫn giữ lại những gì đáng giữ cho một nền dân chủ thực thụ của Hong Kong buộc Tàu cộng phải chấp nhận bởi vì lúc đó Tàu cộng không mạnh như bây giờ nên Đặng Tiểu Bình phải chấp nhận "giấu mình chờ thời". Theo Đặng Tiểu Bình thì trước tiên hãy để cho con sói Tàu cộng được đặt cái chân trước của nó vào khe cửa rồi sau đó "nhích dần từng bước" thì sớm muộn gì con sói Tàu cộng cũng lọt hẳn vào nhà. Nhưng xui cho con sói Tàu cộng là trước mặt nó lù lù hiện ra bác thợ săn lão luyện Donald Trump. 

Tổng thống Donald Trump xuất hiện sẽ ngăn cản Tàu cộng bước qua lời nguyền Tây Bá Linh, Donald Trump đánh bầm giập nền kinh tế của Tàu cộng sẽ đẩy Tàu cộng trượt dài trên vết xe đổ của cộng sản Đông Âu và Liên Sô mà Hong Kong sẽ là hiện thân của bức tường Tây Bá Linh cách đây đúng 30 năm. Hong Kong biểu tình rầm rộ, quyết liệt và liên tục sẽ là mối đại họa cho Tàu cộng dưới trào tổng thống Donald Trump. Sẽ viết tiếp vào sáng nay./.

Tran Hung.

      

      




__._,_.___

Posted by: Dinh Ho 

Featured post

Bản Tin cuối ngày-19/11/2024

My Blog List