Việt Nam






Sunday, 22 April 2018

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 414 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ) mới ...

Tuyên chiến với các tôn giáo !!!

Subject: Bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận số 281, ra ngày 15-12-2017

Kính gởi đến Quý vị Bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận số 281 ra ngày 15-12-2017. Xin cảm ơn Quý vị đã đón nhận và sẽ chuyển tiếp.
Ban biên tập.
Tuyên chiến với các tôn giáo !!!
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 281 (15-12-2017)
          Tại Việt Nam vào thời gian này, có hai ngày lễ quan trọng của hai tôn giáo lớn là Ki-tô giáo và Phật giáo Hòa Hảo nằm khá gần nhau: lễ Giáng sinh của Đức Chúa Giê-su vào ngày 25-12-2017 và lễ Đản sanh của Đức Huỳnh Phú Sổ vào ngày 25 tháng 11 Đinh Dậu (tức 11-01-2018).
          Rất nhiều người Việt, nhất là các tín đồ Hòa Hảo, đều biết Đức Huỳnh Phú Sổ (1920-1947) đã được lịch sử ghi nhận như một vĩ nhân của Đất nước, vì đã hoạt động chống Thực dân Pháp và Việt minh Cộng sản qua việc thành lập Dân chủ Xã hội đảng với mục tiêu cách mạng con người, cách mạng dân tộc, cách mạng xã hội. Ngài cũng được vinh danh như một thánh nhân của Tôn giáo, vì đã thành lập Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo, thu phục hàng triệu tín đồ, đem lại vô vàn lợi ích cho tâm linh con người, cho văn hóa Dân tộc và cho tinh thần Đất nước kể từ năm 1939 tới nay.
           Thế nhưng, từ sau năm 1975, bên cạnh những hành vi bách hại khốc liệt đối với Phật giáo Hòa Hảo như bắt bớ, giết chết nhân sự đến cả trăm ngàn người, cướp bóc, phá hủy hàng ngàn cơ sở và nơi thờ tự, cắt xén xuyên tạc Sấm Giảng Thi Văn của vị lập đạo, dàn dựng một cơ cấu quốc doanh mang tên Ban Trị sự Trung ương, nhà cầm quyền còn hạn chế hay cấm cản các tín đồ Giáo hội ấy tổ chức lễ Đản sanh của Đức Huỳnh Giáo chủ và nhiều đại lễ khác của đạo.
          Sau hơn 10 năm để cho Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy tổ chức Đại lễ Đản sanh cách hạn chế trong mỗi địa phương, bỗng nhiên năm nay nhà cầm quyền An Giang (nơi có đông đảo tín đồ) cấm hẳn Giáo hội này không được làm bất cứ điều gì nhân sinh nhật Giáo chủ của họ, lấy cớ ngang ngược rằng Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần tuý là một tổ chức không được nhà nước công nhận. Nhiều biện pháp hăm dọa đã được đưa ra từ hôm 27 tháng 11 mới rồi, khiến cho Giáo hội phải phổ biến các Thông báo khẩn cấp ngày 27 và 30-11-2017.
          Đặc biệt, hôm 12-12-2017, trong một Kháng thư mạnh mẽ gởi cho lãnh đạo cao cấp của nhà nước, vị Hội trưởng là cụ Nguyễn Văn Điền đã có những lời tâm huyết như sau: “…Nho bảo: “Quân thị Thần như thủ túc, Thần đối Quân như thân nhân”, nhược bằng: “Quân thị Thần như thảo giới, Thần đối Quân như khấu thù”. Đây là kinh nghiệm của người xưa, cho ta một bài học về đạo làm vua, về mặt trị quốc và vai trò lãnh đạo. Nhất nhất đều nằm trong định luật nhân quả “Thiện ác chi báo như ảnh tùy hình” (Lành dữ trả vay như bóng theo hình)… Là đạo làm quan ta phải “Phiếm ái chúng như thân nhân, ái dân như xích tử…” (Phàm thương người đời như người thân, thương dân như thương con đỏ). Thì nhất định hậu quả rất tốt đẹp, tương lai rất tươi sáng. Với cái trách nhiệm phụ mẫu chi dân của một nhà lãnh đạo Đất nước khôn khéo thông minh, đừng bao giờ ép dân phải trở nên thành phần đối kháng. Nên giáo dục cho dân thành người đạo nghĩa; nên đào tạo cho dân trở thành người trung hậu hiền lương. Có thế mới tạo cơ hội tốt cho nhân dân, cho tôn giáo một điều kiện đi vào chân thiện mỹ. Nhất thiết là những ngày lễ lớn của các tôn giáo được tự do tổ chức, không bị phân biệt đối xử, như hiện nay của Nhà cầm quyền tỉnh An Giang. Và đây cũng gọi là Minh Đức Tân Dân đấy…”
          Nhưng với một hàng lãnh đạo ngày càng coi Nhân dân và Tôn giáo như kẻ thù đe dọa ngai vàng lẫn túi bạc của họ và đang thực sự tuyên chiến với hai thành phần này, có hy vọng gì là họ sẽ làm dân đức sáng tỏ và dân sinh đổi mới chăng, hay sẽ đàn áp cách khốc liệt? nên vị Hội trưởng Giáo hội đành phải tuyên bố trước: “Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy chúng tôi nhứt quyết phải tổ chức bằng được những ngày Lễ Đạo, đặc biệt là  Đại lễ Đản sanh Đức Huỳnh Giáo Chủ lần thứ 98, cho dù phải trả một giá rất đắt. Nếu đủ nhân duyên đền ơn Đạo đáp nghĩa Thầy, ví phải đổ máu thì những giọt máu oan cừu này sẽ tô đậm nét son lịch sử trong thời kỳ pháp nạn ! Bằng như được chết thì những oan hồn này hòa quyện với gió sớm mây chiều cùng hồn thiêng sông núi; và máu xương này sẽ điểm tô cho Tổ quốc Việt Nam và vun quén cho vườn hoa Đạo pháp được khởi sắc khoe hương với thời gian bất tận”.
          Về phía Ki-tô giáo (gồm Công giáo và Tin lành), từ bao năm qua, Đại lễ Giáng sinh dù được cử hành thoải mái nhiều nơi, nhưng ở vùng sâu vùng xa, nhất là giữa các cộng đồng dân tộc thiểu số ở Tây Bắc hay Tây Nguyên, hoặc tại những nơi mà dân đạo bị cho là “ương ngạnh”, “chống đối” thì đó cũng là lúc nhà nước “tỏ uy quyền” bằng cách hạch sách, cấm cản đủ kiểu đối với chức sắc lẫn tín đồ. Bằng chứng mới nhất là tại giáo xứ Đông Kiều, Giáo hạt Đông Tháp, Giáo phận Vinh, nằm trên địa bàn xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An
          Vào khoảng 8 giờ tối ngày 13-12-2017, một số “côn đồ” (công an đội lốt hay thuê mướn) đã đến khu vực nhà thờ Đông Kiều hành hung giáo dân vì làm hang đá Noel. Chúng phá hai cổng chào, chặt các dàn bóng đèn trang trí và tấn công tín hữu. Một thanh niên bị chém vào tay vào xe và một thầy giáo bị bắn vào đầu, phải đưa đi bệnh viện.
          Căn nguyên vụ việc là sáng hôm đó, hơn một chục cán bộ, công an địa phương đã đến giáo xứ, yêu cầu tháo dỡ hang đá, lấy cớ nơi dựng nằm trên phần đất “đang có tranh chấp.” Chủ tịch Hội đồng mục vụ giáo xứ và các giáo dân đã từ chối đòi hỏi ngang ngược này bởi lẽ “hang đá  làm trên đất đã được người dân hiến tặng cho giáo xứ”. Ban chiều, tay chủ tịch xã lại dẫn lâu la đến lặp lại lệnh phải dẹp bỏ hang đá trong vòng 24 giờ đồng hồ. Và đến tối thì chúng đã ra tay như nói trên.
          Trang Thanh niên Công giáo dẫn lời linh mục Antôn Nguyễn Văn Thanh phát biểu trong thánh lễ hiệp thông của các linh mục Giáo hạt Đông Tháp vào chiều ngày 14-12 như sau: “Giáng Sinh không chỉ của người Công giáo mà là tất cả mọi người, thế nhưng chính quyền huyện Diễn Châu lại ngăn cấm Giáo xứ Đông Kiều dựng hang đá làm bằng những cái bạt theo kiểu tạm bợ và trang trí những bóng đèn nho nhỏ…”. Trang ấy còn cho biết hiện nay giáo dân đã lập hàng rào để bảo vệ dân làng và giáo xứ vì họ sợ “côn đồ và Hội Cờ Đỏ sẽ vào làng quậy phá.” ​Đang khi đó thì một video lưu truyền trên mạng cho thấy một người mặc sắc phục an ninh nói ông ta sẽ cử cán bộ tới trực tại các chốt ở khu vực quanh nhà thờ Đông Kiều trong những ngày tới để “đảm bảo an ninh trật tự”. Việc này khiến công luận nhớ lại những sự kiện gây đau thương và tạo công phẫn tại cộng đoàn Công giáo này.
          Đó là từ ngày 1 đến 20 tháng 9 vừa qua, tư gia và cơ sở kinh doanh của nhiều gia đình bị côn đồ ném đá, dùng súng tấn công, phá hoại tài sản. Ngày 20 tháng 9, Linh mục quản xứ Nguyễn Ngọc Ngữ và một linh mục bạn đã bị hàng trăm kẻ lạ mặt vây lại và xông vào đòi đánh ngay trước cổng ủy ban nhân dân huyện khi hai vị “được” mời đến đấy “làm việc”. Trong cùng ngày, nhiều đoàn thể tại xã Diễn Mỹ còn mang cờ đỏ sao vàng, băng rôn, khẩu hiệu đi vào khu vực quanh nhà thờ Đông Kiều gây rối và đòi trục xuất vị quản xứ ra khỏi xã. Những kẻ này còn có nhiều hành vi báng bổ tôn giáo như dùng gạch đá, gậy gộc đập phá ảnh tượng thánh và lấy súng bắn vào bàn thờ của người dân. Để bênh vực những hành vi vô luật ấy, trên một số trang báo điện tử và mạng xã hội (đặc biệt tại Nghệ An) có nhiều bài viết cho rằng những hành động này là phản ứng tự phát của dân lành chứ không phải do nhà cầm quyền chủ ý gây ra ?!? Trang “Thông tin chống Phản động” của bọn dư luận viên còn vu cáo: “Linh mục Nguyễn Ngọc Ngữ, chánh xứ Đông Kiều thường xuyên có những hành động kích động giáo dân dựng biểu ngữ, lấn chiếm đất công, xây dựng trái phép, phát ngôn tục tĩu… đã bị người dân nơi đây dạy cho một bài học.” Linh mục đoàn giáo hạt Đông Tháp hôm 22-09 đã ra thông cáo phản đối các hành vi vi phạm pháp luật lẫn quyền tự do tôn giáo của tín hữu lẫn linh mục nơi đây, và chiều ngày 14 tháng 12 đã tới dâng thánh lễ hiệp thông với họ.
          Ngoài hai vụ cấm cản tôn giáo mừng Đại lễ như trên, trang Việt Nam Thời Báo có đưa tin về việc nhà cầm quyền tỉnh Điện Biên đã xóa trắng điểm nhóm Tin Lành Tà Phì Chà. Theo đó, “ngày 15-11-2017, 5 trong số 71 ngôi nhà trong bản đã bị nhân viên chính quyền phá dỡ. Do điểm nhóm Tá Phì Chà nằm cách khá xa đường quốc lộ 131 nên khi thực hiện cưỡng chế, chính quyền huyện Mường Nhé đã huy động máy múc mở đường lên tận bản cùng một lực lượng lớn gồm cả dân quân ở các bản trong huyện và công an, bộ đội biên phòng, cơ động. Các ngã đường đến bản đều bị chính quyền lập chốt chặn; không ai có thể ra vào dù trong các trường hợp rất cấp bách, cần thiết như thăm, khám bệnh”. Trên mạng cũng lưu truyền nhiều video cho thấy vào ngày Nhân quyền Quốc tế, 10 tháng 12, Hòa thượng Thích Không Tánh thuộc Tăng đoàn Giáo hội Phật giáo VNTN và hai linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn Lê Ngọc Thanh và Lê Xuân Lộc đã bị công an côn đồ chặn đường hành hung, không cho đến giáo xứ Thọ Hòa của linh mục Nguyễn Duy Tân để cùng mừng lễ bổn mạng giáo xứ và cầu nguyện cho nhân quyền.
          Các hành vi tiêu biểu trên đây nằm trong loạt những đòn thù ngày càng gia tăng của Cộng sản đối với tôn giáo, nhất là sau vụ Formosa, kẻ được nhà nước hết mình bảo trợ, giết chết môi trường biển và nghề nghiệp biển ở miền Trung từ tháng 4 năm ngoái. Tên tội phạm và bọn đồng lõa đã bị sự phản đối quyết liệt của toàn dân, nhất là các cộng đoàn tôn giáo, mà cụ thể là Giáo phận Vinh và các giáo xứ tại Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình. Những cuộc xuống đường rầm rộ đã được tổ chức, những cuộc khiếu kiện đông đảo đã được tiến hành, những cuộc vận động quốc tế đã được tung ra. Nhưng ngược lại, đủ mưu hèn kế bẩn, đủ động thái đê tiện -dưới sự hỗ trợ của dùi cui, súng ống- của CS cũng liên tục giáng xuống những con người và những tập thể tôn giáo yêu nước. CS lo sợ một ngọn triều từ nhân dân sẽ nổi lên, cuốn phăng chế độ tội ác như bên Đông Âu ngày nào.
          Chính vì thế mà các Giáo hội cần ý thức được vai trò và uy tín của mình, cần vận dụng sức mạnh của niềm tin tôn giáo và mãnh lực của quần chúng tín đồ. Hãy tập thói quen bày tỏ thái độ đòi hỏi công lý và sự thật, nhân quyền và dân chủ không chỉ qua những tuyên bố thẳng thắn, những buổi cầu nguyện đông đúc, mà còn qua những cuộc biểu tình rầm rộ, với hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn tín đồ, để kéo cả toàn dân theo. Như bên Đông Âu, cái chế độ độc tài này chỉ sợ những tập thể tôn giáo biết bày tỏ ý chí cách ôn hòa trên phố và chỉ sụp đổ khi đức tin thúc đẩy được đại khối tín hữu xuống đường.
          BAN BIÊN TẬP



__._,_.___

Posted by: 8406news 

Wednesday, 18 April 2018

Dối Trá Không do tư tưởng tiểu nông mà do học tập, làm theo Hồ Chí Minh



----- Forwarded Message -----
From: L. Nguyen <>
Sent: Wednesday, April 18, 2018, 12:38:50 AM EDT
Subject: PHẦN III (ĐL 183): LÊ NGUYÊN (DLB): DỐI TRÁ KHÔNG DO TƯ TƯỞNG TIỂU NÔNG mà do học tập, làm theo HỒ CHÍ MINH



- 1 attachment hi`nh

Dối Trá Không do tư tưởng tiểu nông mà do học tập, làm theo Hồ Chí Minh


Doi tra khong do - Hinh 1




Le Nguyen
(Danlambao) - Đám cháu ngoan mù đảng, mê muội Hồ được nuôi trồng trong trại súc vật mang tên chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội do Hồ rèn luyện, giáo dục theo phương pháp vô giáo dục phi nhân tính, phi nhân bản, phi thánh thần dựa trên nền tảng triết học chính trị của chủ nghĩa Mác-Lê “hiệp đồng tác chiến” với chủ nghĩa tam vô, vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc. Thế cho nên đám cháu ngoan do Hồ dạy dỗ không còn là chính mình nữa, chúng không còn biết ông bà cha mẹ vì được Hồ dạy chỉ vào mặt tổ tiên mình mắng mỏ: “ Mày biết tao là ai không?” Cũng như chúng được Hồ dạy báng bổ thánh thần để không còn biết trên có trời, dưới có đất! Chúng được dạy cho quên dần khái niệm tổ quốc để chỉ biết có mỗi tổ quốc xã hội chủ nghĩa. Nói chung, chúng được Hồ dạy dỗ cho chỉ biết có mỗi Mác, Lê, Mao, Hồ và đảng cộng sản để trung thành ngu ngốc đến độ mù quáng mê tín.

Ngày nay những thứ ghê tởm, kinh khủng của cái gọi là tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh không chỉ ngấm trong máu, xương, tim óc của đám cháu ngoan ngu Hồ trong nội bộ tổ chức đảng, nhà nước csVN. Nó đã lây lan ra toàn xã hội, xã hội chủ nghĩa làm cho con người Việt Nam tha hóa, không còn là chính mình nữa, không còn biết tự trọng,  vô tư cách, vô nhân cách đến độ không còn biết phân biệt đúng sai, phải trái, thiện ác...

Cụ thể là cán bộ, quan chức, đảng viên cộng sản vô tư cách, vô nhân cách, không biết tư trọng, bại liệt dây thần kinh xấu hổ làm nhục quốc thể qua các hình ảnh ngoại giao cúi đầu khom lưng, bắt tay ôm hôn anh bạn 4 tốt, 16 vàng như con ôm cha thắm thiết hơn mức cần thiết trong các nghi thức ngoại giao được thu vào ống kính của truyền thông quốc tế, tràn lan trên các báo đài lề đảng và trên các trang mạng xã hội lề dân.

Những việc làm nhục quốc thể không chỉ co cụm trong số cán bộ, quan chức, đảng viên được Hồ trực tiếp lẫn gián tiếp rèn luyện, dạy dỗ nắm giữ quyền lực lãnh đạo đảng, nhà nước công du nước ngoài mà có cả cháu con thân nhân, giòng họ của đám được gọi là có truyền thống cách mạng. Những đứa có chức vụ trong các cơ quan đảng, nhà nước, có làm việc trong công ty quốc doanh, có điều kiện du học, du lịch ra nước ngoài...Chúng ăn cắp đồ trong siêu thị, chúng buôn hàng cấm, chúng thể hiện văn hóa chen lấn xã hội chủ nghĩa nơi công cộng, chúng giành giật thức ăn trong các quán ăn bao bụng (buffet) đến đổi các siêu thị, quán ăn của nhiều nước dán bảng cấm người Việt vào bằng ngôn ngữ Việt!...Thật là nhục nhã.

Những vụ việc xấu xa ăn cắp ăn trộm, ăn uống hồ đồ vô văn hóa như kẻ sắp chết đói của những đứa liên quan mật thiết với quyền lực, quyền lợi đảng, nhà nước vừa kể, không phải là do các thế lực thù địch hay bọn phản động lưu vong thù hận dựng chuyện, bịa đặt, nói xấu cháu ngoan bác Hồ. Nó có bằng chứng hẳn hoi và nó chính là văn hóa của con người mới xã hội chủ nghĩa do ông tiến sĩ Trương Văn Món, giám đốc trung tâm UNESCO tường thuật một câu chuyện có thật đáng xấu hổ trên báo lề đảng như sau:

“... Ở Malaysia, mỗi khi đến dịp lễ 2/9, Đại sứ quán Việt Nam tổ chức sự kiện rất lớn, có mời đại diện Đại sứ quán các nước khác và người lao động Việt Nam ở nước ngoài tới dự. Chúng tôi được yêu cầu hỗ trợ tổ chức chương trình đón tiếp như chuẩn bị bàn ghế, đồ ăn tiếp khách.

Tiệc đứng tổ chức ngoài trời, lễ kỷ niệm tổ chức trong hội trường... Khi buổi lễ chưa kết thúc, trước bao nhiêu quan khách, đám người Việt giống như chết đói, đã ào vào lấy thức ăn. Tạo ra một khung cảnh hỗn loạn vô cùng xấu hổ. Đến mức khách tham dự không còn gì ăn...

Lúc đó, vì xấu hổ, vì danh dự của một quốc gia, đại diện Đại sứ quán Việt Nam tại đây phải chắp tay xin lỗi quan khách vì bị cướp hết đồ ăn...

...Đến năm sau, rút kinh nghiệm, chúng tôi tổ chức một nửa tiệc ngoài trời, một nửa trong hội trường. Nhưng tình hình cũng không cải thiện được bao nhiêu. Họ ăn hết ngoài trời lại xông vào hội trường, leo lên cả tầng hai cướp đồ ăn luôn. Không biết xấu hổ là gì. Ăn xong còn vứt rác bừa bãi, chỗ nào cũng vứt. Xấu xí vậy nhưng không cải thiện được...

.... không phải người dân nước nào cũng hoàn hảo, cũng đều tốt, có điều ở trong một đất nước mà pháp luật, kỷ cương được thiết lập chặt chẽ, người dân có ý thức vươn lên, thấy sai sẽ sửa...

...Ông cho biết, bản chất của người Việt không xấu, cơ bản là do quản lý không chặt. Khi làm được một lần, làm được lần hai, lần ba, lâu dần sẽ thành thói quen. Một thói quen cứ lặp đi lặp lại thì thành văn hóa...”

Phẩm chất cháu ngoan bác Hồ cũng là đặc tính con người mới xã hội chủ nghĩa do Hồ rèn luyện, giáo dục đã trở thành nếp văn hóa đặc thù xã hội chủ nghĩa. Chính xác là văn hóa cộng sản có bàn tay Hồ nhào nặn đã trở thành phổ biến trong nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Thực tế con người mới xã hội chủ nghĩa với tư tưởng, đạo đức mang đậm dấu ấn Hồ đáng hổ thẹn! Không chỉ có ông Trương văn Món kể ra, nói đến mà nó còn được ông phó giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Văn Nam, nguyên viện trưởng viện nghiên cứu thương mại, chỉ ra ở khía cạnh, đặc tính thiếu trung thực, tức là nói dối của cán bộ, đảng viên trong tổ chức đảng, nhà nước csVN như sau:

“ ...Tính thiếu trung thực của người Việt đang ngày càng trở nên phổ biến, rất tự nhiên. Nói dối nhiều khi không vì mục đích gì, nói dối là thói quen, nói dối là bản năng của những người tiểu nông, nghèo đói, biệt lập, bị bó buộc, thấp kém; nói dối vì tâm lý ngại phải nói ra những mong muốn, việc làm của mình, ngại cho người khác thấy sự thấp kém; nói dối để che giấu những thói hư tật xấu; nói dối còn vì mục đích vụ lợi, tham lam.... Nói dối có ở mọi hoàn cảnh, mọi điều kiện, mọi lúc, mọi nơi...

... Có ba người bạn cùng tham gia thanh niên xung phong vào những năm 1945. Sau khi hòa bình thống nhất, ba người lại có ba lời khai khác nhau, người thì khai tham gia tiền khởi nghĩa, có người còn nhận là lão thành cách mạng. Tất cả cũng vì muốn có chế độ, chính sách, vì muốn được ghi danh bảng có công...

...Tôi đi họp có cán bộ bảo tôi, bác ký hộ cháu để chúng cháu quyết toán. Tôi nhận một phong bì thì phải ký tới 3-4 bản. Tôi làm khoa học, nhận một đồng cũng quý, người ta nhờ chẳng lẽ tôi không ký.. Nhưng tôi hiểu, lỗi không phải ở cô nhân viên đó mà còn là chủ trương chung từ trên chỉ đạo xuống. Ngay cả những người làm chính sách cũng biết việc này. Họ biết nhưng vẫn phải làm ngơ do chính sách thiếu thực tế, quá ngặt nghèo, không đảm bảo được cuộc sống. Vì thế, họ phải làm giả, làm dối để vụ lợi, để thụt két, tham nhũng...

...Ở đây không đơn giản chỉ là thiếu trung thực. Ngoài việc lợi dụng sự dối trá của hệ thống quản lý, mua chuộc cán bộ hòng che giấu những hành vi phạm pháp thì bản chất của nó là hành vi lừa đảo, tham nhũng. Như vậy, sự thiếu trung thực, gian dối của chính cơ quan quản lý đã tạo kẽ hở tiếp tay cho việc làm phi pháp. Làm hại cho cả xã hội, làm hại cả cộng đồng chỉ vì lòng tham vô đáy...

...Nói dối ở Việt Nam có thể nhìn nhận từ nhiều góc độ. Nguyên nhân có thể từ lịch sử xuất thân là nước nông nghiệp, tư tưởng tiểu nông còn nặng nề, chưa phát triển...”

Phải công nhận là hai ông trí thức xã nghĩa này đã có chút can đảm chỉ ra phẩm chất chính xác của đám cháu ngoan thuộc giòng sản phẩm con người mới xã hội chủ nghĩa, nhưng không chắc các ông trí thức Trương Văn Món, Nguyễn Văn Nam có trung thực, có lòng tự trọng hay không? khi các ông chỉ nói đến, chỉ lên án, chỉ đổ thừa cho thói hư tật xấu của con người Việt Nam thời xã nghĩa là do thói quen quán tính thành nếp văn hóa xấu và do Việt Nam ta là nước nông nghiệp, tư tưởng tiểu nông còn nặng nề, chưa phát triển.

Tiền đề của hai ông đưa ra dễ gây cảm tình cho người quan tâm chuyện dài xã nghĩa nhưng kết luận nguồn gốc phát sinh xấu ác của con người xã nghĩa trong tư duy hai ông khá tức cười!

Hai ông trí thức xã nghĩa ra vẻ kẻ cả, lớn tiếng lên án các đứa cháu ngoan ngu Hồ thiếu trung thực làm hại xã hội, làm hại cộng đồng, thiếu lòng tự trọng làm nhục quốc thể ở nơi công cộng, ở trong lẫn ngoài nước? Thế nhưng không hiểu sao?... Các ông trí thức xã nghĩa này có thiếu trung thực, có tự trọng đủ hay không mà không thấy nói đến nguyên nhân cốt lõi khiến cho cán bộ, đảng viên quan chức tha hóa, xấu xa hơn hẳn nhưng người may mắn, không bị Hồ Chí Minh trực tiếp lẫn gián tiếp rèn luyện, giáo dục?

Thật sự những ai theo dõi để mắt đến đám cháu ngoan trong tổ chức đảng, nhà nước csVN hiện nay đều thấy, chúng là bản sao đầy đủ của tên đại bịp, đại gian, đại ác Hồ Chí Minh, khó lẫn vào đâu được. Giờ thì ai cũng biết độc ác, dối trá, vô tư cách, vô nhân cách, không còn biết tự trọng, đứt dây thần kinh xấu hổ... bắt nguồn từ việc Hồ du nhập truyền bá chủ nghĩa Mác-Lê, chủ nghĩa xã hội, tổ chức đảng cộng sản, rèn luyện, giáo dục những tên Mác xít cuồng tín, bạo tàn không còn tính người.

Những hành động làm nhục quốc thể của đám cháu ngoan bác Hồ, những con người mới xã hội chủ nghĩa là do bác đảng rèn luyện, dạy dỗ là sự thật không thể chối cãi, không thể ngụy biện đổ thừa cho tại bị! Chỉ có những tên trí nô mới lươn lẹo như Hồ Chí Minh, mới đổ thừa những thói hư tật xấu, độc ác lưu manh của những đứa cháu ngoan bác Hồ, những con người mới xã hội chủ nghĩa là do thói quen văn hóa, là do bản năng, tư tưởng tiểu nông của những người nghèo đói, biệt lập, thấp kém?...

Thực tế thì những người mà bác đảng cần lợi dụng thì phong tặng là giai cấp tiên phong lãnh đạo nhà nước và xã hội còn hết giá trị lợi dụng thì chúng không ngần ngại sử dụng mồm mép trí nô, đĩ bút miệt thị gọi là tiểu nông, nghèo đói, thấp kém, thất học... Đó cũng là hệ quả học tập, làm theo tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh.
Le Nguyen
danlambaovn.blogspot.com
(Posted by: Tran Nam Binh <t_nambinh@yahoo.com>, NuocVIET, Mar 11 at 1:49 AM)
__._,_.___

Posted by: Alex Tran

Lisa Phạm Số 410 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ ) mới nhất hôm nay K...

Tuesday, 17 April 2018

TRUNG VỚI AI VÀ HIẾU VỚI AI?


TRUNG VỚI AI VÀ HIẾU VỚI AI?
. Nguyễn Hữu Nghĩa

Trong khẩu hiệu của Quân đội nhân dân Việt Nam có một điểm sai lầm căn bản ngay ở vế đầu, và nhiều điểm cần suy nghĩ cặn kẽ ở vế cuối:


"Quân đội ta trung với Đảng
Hiếu với dân
Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành
Khó khăn nào cũng vượt qua
Kẻ thù nào cũng đánh thắng."

Khẩu hiệu này được kẻ trên tường, đăng trên báo, in trong sách, hô trên miệng, nó bao phủ lấy người lính, vây chặt tâm tư người lính, dính liền vào da thịt người lính nên lâu ngày chày tháng không ai bận tâm suy nghĩ, tìm hiểu, thắc mắc xem nó đúng hay sai, đúng chỗ nào và sai chỗ nào, và nếu sai thì sai làm sao, tại sao sai.

Điều sai lầm căn bản là “trung với Đảng”. Tại sao lại “trung với Đảng” mà không “trung với tổ quốc”? Đảng và tổ quốc, cái nào có trước? Đảng chưa được 100 năm trong khi tổ quốc đã thành hình hơn 4000 năm. Công lao của Đảng (nếu có) không thể sánh bằng công lao của tiền nhân lập quốc, kiến quốc và cứu quốc.

Năm 2879 trước tây lịch, khi cha Lạc Long Quân cưới mẹ Âu Cơ, sinh ra trăm Việt, rồi giao cho con cả lập nước Văn Lang. Lúc ấy chưa chưa có Đảng. Đảng không có công lập quốc, tại sao quân đội phải trung với Đảng?

Sau đó là Thục Phán (Âu-Lạc), Triệu Đà (Âu-Lạc và Nam-Hải), Trưng Vương khởi binh đánh Đông Hán, Lý Bôn đánh nhà Lương, Mai Thúc Loan đánh nhà Đường, Ngô Quyền đánh Nam Hán, Đinh Bộ Lĩnh dẹp 12 sứ quân, thống nhất giang sơn Đại Cồ Việt, Lê Hoàn đánh Tống, Lý Công Uẩn giữ yên bờ cõi, dời đô về Thăng Long, mở ra một kỷ nguyên tự chủ huy hoàng, nhà Trần bảo vệ An-Nam, ba lần đánh tan quân Mông Cổ, Lê Lợi đánh quân Minh, giữ yên Đại-Việt, Nguyễn Huệ đánh quân Thanh, Nguyễn Ánh thống nhất sơn hà. Trong suốt chiều dài lịch sử ấy, Đảng ở đâu mà quân đội phải trung với Đảng?

Mãi tới năm 1930, đảng Cộng sản Đông dương mới ra đời, đã nhúng tay vào bao nhiêu máu đồng bào, tiêu diệt các đảng phái quốc gia, tàn hại đất nước, luồn cúi ngoại bang, nhượng đất dâng biển, tại sao lại đưa “Đảng” vào lời thề mà loại bỏ “tổ quốc”?

Đó là điểm sai lầm căn bản, không phải chỉ trong khẩu hiệu của Quân đội nhân dân, mà phát xuất từ sự sai lầm căn bản của chủ nghĩa cộng sản: xóa bỏ ranh giới quốc gia, tiến tới thế giới đại đồng.

Liên sô muốn thế giới đại đồng dưới lá cờ búa liềm của điện Cẩm Linh, và đã tan vỡ ra thành mười mấy nước.

Trung Cộng muốn thế giới đại đồng dưới lá cờ năm sao, mà lãnh tụ là ngôi sao lớn nhất: Hán. Cái mà Mao và Đặng (Tiểu Bình) gọi là “thế giới đại đồng”, trong thâm sâu chỉ là một nước, và nước ấy bá chủ hoàn cầu: Trung quốc. Bởi vậy Bắc kinh không chấp nhận có một cái gọi là “tổ quốc Việt Nam” và không cho phép Quân đội nhân dân Việt Nam thề trung thành với tổ quốc.
Nhưng Mao và những người kế vị, đã sai. Việt Nam có truyền thống bất khuất. Dù trong trăm Việt nay chỉ còn Lạc Việt và Âu Việt tồn tại như một quốc gia cho đến ngày nay, những bộ tộc Việt khác đã phân hóa, sống lẫn lộn với Hán tộc ở Vân Nam, Quảng Đông, Quảng Tây và Phúc Kiến, nhưng Âu-Lạc, tức Việt Nam hiện đại dù đã mất chữ viết (cũ) từ mấy ngàn năm, nhưng không mất tiếng nói, không mất lịch sử, không chịu đồng hóa và không xuôi tay cúi đầu cho ngoại bang thôn tính đất đai.

Người lính Việt Nam không hèn nhát để ai bảo sao nghe vậy, không ngu si để nhai mãi một khẩu hiệu vô nghĩa và không vọng tưởng về một thế giới đại đồng, không biên giới và treo cờ năm sao!

Tuyệt đại đa số quân nhân Việt nam hiện nay không phải là đảng viên, tại sao lại phải “trung với Đảng”? Từ nay trở đi, dù hô ra miệng thế nào đi nữa, các bạn phải nhẩm trong lòng: “TRUNG VỚI NƯỚC”. Chỉ trung với nước, nước Việt Nam.

Bây giờ bàn về vế cuối của khẩu hiệu: “kẻ thù nào cũng đánh thắng”.

Kẻ thù lớn nhất, nằm ngay trong mỗi con người. Đối với người lính, “kẻ thù” lớn nhất là sự hèn nhát. Đảng có thể hèn với giặc, ác với với dân, nhưng người lính không ác với dân, vì họ chính là người dân mặc áo lính. Khi mới chào đời, họ là dân. Khi lớn lên một chút, sống đời học sinh, sinh viên, họ là dân. Khi là nông dân, công nhân, thương nhân, viên chức nhà nước, họ là dân. Khi mặc áo lính -- chỉ trong một đoạn đời -- họ mới là lính. Tới khi giải ngũ, phục viên, họ trở lại làm dân. Trong mỗi kiếp người, đời dân dài hơn đời lính, dài hơn rất nhiều. Cho nên quân đội không bao giờ ác với dân. Quân đội sẽ đứng lên, quay họng súng hướng vào kẻ ác để bảo vệ dân. Lịch sử nhân loại từ Đông sang Tây đã nhiều lần chứng minh điều đó. Quân đội luôn luôn HIẾU VỚI DÂN, bảo vệ đồng bào.

Người lính không hèn với giặc, và phải đánh thắng sự yếu đuối, phân vân trong lòng mình. Đảng và nhà nước chủ trương bưng mắt, bịt tai người lính như người ta che bớt mắt ngựa để lái chúng đi đúng vào hướng đi của chủ. Nhưng người lính không phải là loài thú.

Người ta có thể bưng tai, bịt mắt người lính nhưng không trói nổi con tim, không xiềng nổi khối óc. Bằng chứng là sống bên cạnh anh “láng diềng khốn nạn” -- như những dòng trên một băng chữ tôi đã đọc thấy trong một cuộc biểu tình -- trải qua mấy ngàn năm, chúng ta vẫn hãy còn là Việt Nam.

Chúng ta sẽ vĩnh viễn là Việt Nam, vì quân và dân Việt Nam là một, và lòng dân chính là ý trời.

Nguyễn Hữu Nghĩa
__._,_.___

Posted by: =?UTF-8?Q?Vi-b=C3=A1o_v=C3=A0_nxb_L=C3=A0ng_

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 409 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ) mới ...

Friday, 13 April 2018

Du Khách TC hay Giặc Tàu ???




From:

Đánh bỏ mẹ lũ tàu ô là xong ngay

Du Khách TC hay Giặc Tàu ???

“Cô gái Pháp cảm thấy lạ lẫm hết sức khi mà ở bất cứ nơi nào cô tới từ nhà hàng, khách sạn, điểm du lịch đều là những biển hiệu tiếng Tàu thay vì tiếng Việt và tiếng Anh. Cuối cùng cô gái tỏ ra hết sức bất ngờ với câu hỏi: “Lãnh thổ Việt Nam mà sao toàn thấy dân TC?”.

Du Khách TC hay Giặc Tàu Xam Nhap vao VN !!!
Vi Anh
Du khách Trung Quốc thăm phố cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam.
Trên mục Thời sự của Đài Á châu Tụ do, ngày 26-03-2018 có một bài “Khách tàu tràn ngập tại Hạ Long.” Dưới tin này là 10 bài liên quan, thì có  4 bài  nói về du khách TC đến VN: VN bắt 7 công dân tàu vì nhập cảnh trái phép, Du lịch Việt và vấn nạn khách tàu, Du lịch biên giới Việt-Trung tăng cao, Du khách Tàu tăng hơn 45% trong 10 tháng..

Nhưng không phải điều mừng cho VN vì du lịch là một kỹ nghệ tiền vô mà không có khói. Trái lại du khách TC đến VN là một tai nạn cho nước nhà VN trong thời CS. Bà con cô bác VN trong nước lo ngại, bất mãn, phẫn uất du khách TC hết chỗ nói. Đại đa số du khách TC coi người Việt như “ô nàm nán” (người An nam xấu) thời Bắc Thuộc. Họ coi đất nước VN như thuộc địa của Tàu. Họ hành động như ‘xã hội đen, hội cờ đỏ’ của CSVN bây giờ và giống “giặc Tàu ô”  thời Trung Hoa.

Báo điện tử ở Đà nẵng ngày 22-09-2012, giải nghĩa giặc Tàu ô. “Người Việt thường gọi giặc Tàu Ô để chỉ những toán cướp biển từ Trung Quốc sang; còn tên chữ trong các thư tịch Việt Nam thường ghi là thủy phỉ, hải phỉ, Đường phỉ, Thanh phỉ… theo Ông “Nguyên Nguyên trong một khảo cứu của mình đã giải thích rằng do người Việt Nam thường gọi Trung Quốc là nước Ngô, người Ngô, giặc Ngô và dùng khá phổ biến trong văn bản trước thế kỷ XX (như Bình Ngô đại cáo, Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng); nên Tàu Ô có thể là do biến âm/hay đúng hơn là phát âm từ chữ Tàu Ngô  (Ngô Tàu: tàu của nước Ngô, tàu Ngô) mà thành.”

Còn liên quan đến bài  sưu khảo có âm chứng tên họ, địa danh hẵn hòi về  “Khách tàu tràn ngập tại Hạ Long,” có thể nói du khách TC hành động không thua gì giặc Tào ô ở nhiều thành phố nghỉ mát bờ biển của VN thời CS. “Thời gian gần đây, kể từ khi xuất hiện tour du lịch 0 đồng, lượng khách du lịch Trung Quốc vào Việt Nam được ghi nhận tăng một cách chóng mặt. Một trong những địa điểm du lịch có mật độ khách tàu dày đặc nhất là thành phố Hạ Long tỉnh Quảng Ninh. Truyền thông cho biết có những ngày bình quân 15.000 lượt khách Trung Quốc/ngày đến nơi đây, trong đó đến 70% vào Việt Nam qua cửa khẩu Móng Cái bằng đường bộ… khách Tàu đi đến đâu cũng rất ồn ào và họ hành xử đôi khi không theo những chuẩn mực của con người văn minh. Họ ồn ào, khạc nhổ bừa bãi, nói năng thì gào tướng cả lên.

“Cô gái Pháp cảm thấy lạ lẫm hết sức khi mà ở bất cứ nơi nào cô tới từ nhà hàng, khách sạn, điểm du lịch đều là những biển hiệu tiếng Trung Quốc thay vì tiếng Việt và tiếng Anh. Cuối cùng cô gái tỏ ra hết sức bất ngờ với câu hỏi: “Lãnh thổ Việt Nam mà sao toàn thấy dân Tàu?”.

“Nhiều cửa hàng ở Hạ Long treo biển tiếng Trung, nhân viên nói tiếng Trung, giao dịch bằng nhân dân tệ và chỉ bán đồ cho người Trung Quốc. Sau đó đích thân ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã phải yêu cầu tỉnh Quảng Ninh kiểm tra và xử lý tình trạng này.

“Khách Trung Quốc đến Việt Nam không chỉ dừng chân tại vịnh Hạ Long mà hầu như đều có mặt tại các địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước. Tổng cục Du lịch Việt Nam năm ngoái cho biết chỉ trong vòng 10 tháng đầu năm, lượng du khách Trung Hoa tăng 45,6% so với cùng kỳ năm 2016.

“Một người dân ở Đà Nẵng bày tỏ sự e ngại về chủ quyền lãnh hải của Việt Nam khi có quá nhiều người tàu “thâm nhập” vào Việt Nam: “Đó là chưa kể đến những người hướng dẫn viên du lịch hay những khách du lịch từ TC qua, rất nhiều trường hợp họ đem bản đồ hình lưỡi bò của họ, bản đồ họ tự vẽ ra những biển đảo sai phạm của họ trên Biển Đông.”

“Mặc dù dư luận gần đây phản ứng mạnh mẽ trước thông tin khách Tàu tràn ngập các đường phố, khu du lịch của Việt Nam, nhưng gần đây Chính phủ đã cho phép tỉnh Quảng Ninh tổ chức thí điểm hoạt động xe du lịch tự lái tàu vào thành phố Hạ Long. Mục đích của dự án được nói là nhằm thu hút thêm lượng khách du lịch từ TC. Thời hạn thí điểm đến hết ngày 31/12 năm nay, sau đó Quảng Ninh phải báo cáo với Chính phủ.”

Không phải du khách TC hành động như giặc Tàu Ô chỉ ở VN, mà họ còn làm dân chung nhiều nước lo ngại du khách TC là “Hoàng hoạ” (họa người Trung Hoa Da Vàng đến các nước Tây Phương, trong đó có Mỹ), và là Xích hoạ (họa bị CS xâm nhập). Vài thí dụ trích dẫn. Thông tín viên Arnaud Dubus ở Bangkok của Đài RFI  nói đại ý “người tàu huyên náo, tùy tiện, hay cản đường cản lối tại những nơi đông người qua lại, nói chuyện rất to, không cần biết là mình đang gây phiền hà, khó chịu cho người chung quanh.” …“Phải nói là họ đặc biệt ồn ào và lộ liễu ở những nơi công cộng, như ở khách sạn, sân bay, bến xe ca, thậm chí ngay cả trong các đền chùa. Tại các ngôi đền, họ rõ ràng không hiểu là tại sao họ không thể vào bên trong vì họ mặc quần short, không hiểu được là cách ăn mặc như vậy thiếu tôn kính đối với tôn giáo.”

“Du khách Tàu cũng bị chỉ trích là không biết giữ vệ sinh chung, như không giựt nước sau khi đi vệ sinh… Ngay cả những người Hoa sinh sống tại Thái Lan cũng rất bực mình, xấu hổ trước cách sinh hoạt của đồng hương họ.

“Họ nghĩ là ‘có tiền mua tiên cũng được’, nếu họ bỏ tiền ra thì họ có thể làm gì cũng xong. Đây quả đúng là hành vi, suy nghĩ của hạng trọc phú, của những người giàu mới.”… “Theo một số chuyên gia ngành du lịch, những người Trung Quốc trên 50 tuổi và thuộc diện ít học thức nhất, thường là những người có hành vi tệ hại nhất. Có thể xem họ là con cháu của Mao. Phần đông không nói tiếng Anh và không biết gì về phong tục tập quán các nước mà họ đến tham quan. Ngay cả nhiều người có ăn, có học, nhưng cách cư xử cũng rất thiếu lịch sự…”

“Chẳng hạn như tại viện bảo tàng Louvre ở Paris [Pháp], người ta thấy những tấm bảng viết bằng tiếng Hoa, và chỉ có bằng tiếng Hoa mà thôi, yêu cầu du khách không tiểu tiện hay đại tiện trong các hành lang của viện bảo tang.

“Chính quyền Trung Quốc cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề này. Phó Thủ Tướng Uông Dương vừa qua đã kêu gọi du khách của minh là phải tôn trọng tín ngưỡng và phong tục tập quán các nước mà họ đến tham quan. Một đạo luật cũng đã được thông qua vào tháng Tư 2013, cho phép các công ty du lịch phạt vạ những du khách vi phạm điều mà đạo luật gọi là "đạo đức xã hội"./.(VA)


__._,_.___

Posted by: "Patrick Willay" 

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 405 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ ) mới...

Tuesday, 3 April 2018

Chính sách "đu dây" và hậu quả


 

Chính sách "đu dây" và hậu quả

Trần Trung Đạo

Theo dõi phản ứng của Trung Cộng trước mọi biến cố quốc tế liên quan trực tiếp đến Trung Cộng sẽ thấy các lãnh đạo đảng CSTQ từ Đặng Tiểu Bình đến Tập Cận Bình đều áp dụng một chính sách thỏa hiệp ngắn hạn để đạt mục đích dài hạn rất rõ nét trong bang giao quốc tế.

Có thể vì nắm được điểm đó, TT Philippines, Benigno Aquino Jr., tháng Giêng 2013, thách thức Trung Cộng trước tòa trọng tài quốc tế và thắng. Trung Cộng phản ứng như nhiều quan sát quốc tế tiên đoán, là thỏa hiệp thay vì dùng các biện pháp cứng rắn để trả đũa.

Tập Cận Bình tạm thời nuốt giận nhưng chắc chắn không quên.

Lịch sử bang giao quốc tế để lại vô số bài học về các phương pháp “thỏa hiệp”, “đu dây” (tightrope diplomacy) và khi nào cần “thỏa hiệp”, “đu dây” và khi nào phải dứt khoát.

Bài học Stalin ngậm đắng nuốt cay

Một buổi sáng tháng 4, 1946 bên bờ vịnh Istanbul, cả Tổng thống Ismet Inonu và Thủ tướng Sukru Saracoglu của Cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ, đều có mặt để chào đón chiến hạm USS Missouri.

Trong diễn văn chào mừng, Thủ tướng Sukru Saracoglu phát biểu: “Nước Mỹ, người con yêu quý của thế giới cũ mà chúng ta đang sống, đang bước những bước can đảm, vững chắc trên con đường tạo ra một trật tự quốc tế hòa bình và một thế giới đoàn kết bằng việc cầm chắc ngọn cờ nhân đạo, công lý, tự do và văn minh.” (1)

Từ một con người cho đến một đất nước, tại một thời điểm nào đó trên hành trình phải chấp nhận những thách thức và hiểm nguy để thay đổi hướng đi.

Trong trường hợp của Thổ, chính phủ Thổ chấp nhận khả năng Stalin tấn công phủ đầu để độc chiếm Eo Biển Thổ (Turkish Straits).

Sau chuyến viếng thăm của USS Missouri, Stalin ra lịnh gia tăng sự hiện diện quân sự tại Hắc Hải nhưng không bắn một viên đạn nào và cuối cùng rút êm.

Stalin rút êm vì: (1) Eo biển Thổ là mạch máu của Thổ Nhĩ Kỳ và chính phủ Thổ sẽ làm mọi cách để bảo vệ dù phải chịu đựng hy sinh rất lớn, (2) Liên Sô năm 1946 vừa bắt đầu kế hoạch năm năm lần thứ tư khôi phục kinh tế để cạnh tranh với Mỹ, (3) về vũ khí nguyên tử Liên Sô chưa phải là đối thủ của Mỹ.

Nếu chính phủ Thổ cũng áp dụng chính sách “đu dây” giữa Anh Mỹ và Liên Sô, số phận của Eo Biển Thổ chưa biết ra sao nhưng Thổ Nhĩ Kỳ chắc chắn đã không là thành viên của NATO.

Trung Cộng năm 2018 cả ba điểm vừa nêu không khác gì Liên Sô năm 1946. Vị trí chiến lược của Biển Đông đối với Việt Nam cũng quan trọng như Eo Biển Thổ đối với Thổ Nhĩ Kỳ.

Giới cầm quyền CSVN ngay cả còn không dám ra Đà Nẵng để bắt tay chào xã giao Bộ chỉ huy USS Carl Vinson, nói chi là phát biểu hay cam kết.

So sánh giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Việt Nam để thấy một điểm khác nhau duy nhất, đó là quyết tâm của giới lãnh đạo hai quốc gia. Thổ dứt khoát “thay đổi để thích ứng với xu thế thời đại” và CSVN tiếp tục bang giao theo kiểu “đu dây” giữa Mỹ và Trung Cộng để duy trì chế độ.

Hậu quả của chính sách “đu dây”

Đây không phải là lần đầu tiên. Phản ứng trước việc Trung Cộng đệ trình bản đồ chín đoạn lên Liên Hiệp Quốc năm 2009, tháng 8 năm 2010 Việt Nam đồng ý để hàng không mẫu hạm USS George Washington vào gần hải phận Đà Nẵng như một cách trả đũa.

Tám năm trôi qua, khuôn mặt của Biển Đông đổi khác rất nhiều.

Trung Cộng chẳng những không lùi bước mà còn tiếp tục xây dựng, không chỉ nhà cửa, dinh thự, trung tâm du lịch mà còn cả phi trường quân sự với phi đạo đủ dài cho các phi cơ chiến đấu; cùng lúc, từng bước xây dựng các đảo nhân tạo tại Biển Đông.

Nếu có một không ảnh chụp Biển Đông năm 1995 và Biển Đông năm 2017 sẽ thấy khác nhau rất nhiều. Chính sách chuột đồng của Trung Cộng không hề thay đổi. Họ tiếp tục gặm nhắm từng phần cho đến hết và đặt thế giới vào chuyện đã rồi.

Trong lúc đó CSVN tiếp tục “đu dây”.

CSVN được gì giữa hai lần thăm viếng của hai hàng không mẫu hạm Mỹ, USS George Washington 2010 và USS Carl Vison 2018, ngoài những nhún nhường và lùi dần trước những lấn áp, răn đe của Trung Cộng?

Một lãnh tụ CS đã từng áp dụng chính sách đối ngoại “đu dây” trong Chiến tranh Lạnh là Josip Broz Tito của Nam Tư cũng để duy trì quyền cai trị. Các nước trong phe dân chủ Tây phương o bế Tito hơn bất cứ một lãnh đạo CS nào, nhưng sau khi phong trào CS Châu Âu sụp đổ, Mỹ buông đầu dây và quốc gia này rơi vào cuộc nội chiến mười năm đẫm máu.

Một sự kiện, ba quan điểm

Sự kiện USS Carl Vinson cho thấy có ba quan điểm nổi bật trong số những người Việt quan tâm.

Anh hay chị có thể là người ủng hộ chiến lược bao vây Trung Cộng của Mỹ, có thể là người ủng hộ chính sách của đảng CS trong chủ trương “đu dây” giữa hai nước lớn, hay là người quan tâm đến nền dân chủ và thịnh vượng lâu dài cho dân tộc.

Trong ba quan điểm đó, chỉ có những ai quan tâm đến dân chủ mới là người thật sự “đặt lợi ích của người dân trong nước lên trên hết.”

Bởi vì, như lịch sử các quốc gia cựu CS cho thấy chỉ có dân chủ mới bảo vệ được đất nước và cũng chỉ có dân chủ mới tập trung được sức mạnh tổng hợp của dân tộc làm nền tảng cho một quốc gia dân chủ thịnh vượng lâu dài.

31/3/2018


Trần Trung Đạo


_________________________________

Chú thích:

(1) Turkish Foreign Policy: International Relations, Legality and Global Reach, by Pınar Gözen Ercan, Palgrave Macmillan 2017.

__._,_.___

Posted by: "Patrick Willay" 

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 395 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ ) mới...

Featured post

🔥Lisa Pham Khai Dân Trí Ngày-20/12/2024

My Blog List