Một
mặt trận hai kẻ thù
Giặc
cộng bán nước, tàu phù xâm lăng.
LẠI BÙI HIỀN
LẠI BÙI HIỀN
Nhìn vẻ bên ngoài thì Bùi Hiền quả là có dị
tướng. Dị ở chỗ cái đầu và cái đít của ông bằng nhau, cả về kích thước lẫn
trọng lượng. Mà theo khoa học giả cầy, thì khi đầu và đít nặng ngang nhau, đôi
chân sẽ rất yếu. Quả nhiên Bùi Hiền rất hay bị té. Đến nỗi có cô bé hàng
xóm của ông phải ngước đôi mắt to tròn lên hỏi : Sao ông này có tay có chân mà
té hoài vậy Mẹ?
Nhưng như người ta thường nói "có tật có
tài", Bùi Hiền cũng rất có tài. Mà tài tầm bậy không à. Thế mới tiếc cho
ông. Tiếng Việt đang nguyên lành, khi không ông lại chế biến nó ra thành một
thứ chữ hổ lốn, đọc lên nghe na ná tiếng Tàu và khá là tục tĩu.
Đã có một dạo thiên hạ chửi ông như tát nước.
Chửi đến nỗi ông không còn dám vác cái mặt ngu ngu, ngơ ngơ của ông ra đường
nữa. Ngồi nhà miết, rảnh rổi sanh nông nỗi, ông bèn moi Truyện Kiều ra, cải
biên sang thứ tiếng tục tĩu của ông.
Nếu cứ âm thầm thế cũng mặc mẹ ông đi. Ai dè
bổng đâu cái đất nước khổ này lại nảy sinh ra một thằng lưu manh thứ hai, có
tên là Hồ Ngọc Đại. Thằng này xem chừng cũng cùng một môn phái với Bùi Hiền
nhưng lợi hại hơn. Nó không cần a,b, c gì xất. Nó chơi toàn hình vuông và hình
tròn, mà con nít vẫn hiểu, chỉ có cha mẹ, phụ huynh là chịu chết.
Hai người lập tức kết thân với nhau trong vòng
một nốt nhạc. Rồi mới hôm qua thôi, Bùi Hiền đã tới chơi nhà người bạn mới.
Nghe tin có khách, thằng con trai của Hồ Ngọc
Đại bỏ lên lầu nằm nghe nhạc, còn bà vợ thì phóng xe ra phố, ngu gì ở nhà để
phải hầu cái lão hâm hâm này.
Ngồi giữa phòng khách, hai người vừa uống trà
vừa dẻo mồm chê bai tiếng Việt. Kẻ tung ,người hứng ra chiều ưng ý lắm. Trong
khi ấy, thằng con mở âm thanh to quá, tiếng Ngọc Hạ đang hát bài " Tình
Ca" của Phạm Duy cứ dội xuống dưới nhà:
"Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời
Mẹ hiền ru những câu xa vời
À à ơi tiếng ru muôn đời...."
Hồ Ngọc Đại quát:
- Cái thằng kia, mở bé bé chứ. Vâng, các mẫu
tự c, k, q cứ phải cho phát âm giống nhau hết, thế mới máu. Ông nhỉ?
Bùi Hiền nói:
- Bác dạy chí phải. Tôi còn thấy mình phải cải
cách sao cho phát âm giống tiếng Tàu thì mới thú chứ lị.
Tiếng Ngọc Hạ hát không bé đi tí nào:
" Tiếng nước tôi bốn ngàn năm ròng
rã buồn vui
Khóc cười theo vận nước nổi trôi,
nước ơi...."
Hồ Ngọc Đại gào lên:
- Mày có tắt ngay đi không ông cho một trận
bây giờ. Thì ông cứ tưởng tượng xem, nếu bọn mình thành
công, bao nhiêu thơ, nhạc, sử sách, văn kiện vứt đi hết, cho chúng nó lớn bé đi
học lại từ đầu, vui đáo để hả ông?
Bùi Hiền cười hiểm:
- Chứ gì nữa, cả nước phải đi học thứ chữ của
mình. Lúc đó tôi sẽ là Đại Lão Quốc Sư, còn ông sẽ là Phó Quốc Sư, tiếng Việt
chỉ còn là kỷ niệm mà thôi
Ngọc Hạ vẫn chưa chịu tắt đài:
" Tiếng nước tôi, tiếng mẹ sinh từ
lúc nằm nôi
Thoát ngàn năm thành tiếng lòng tôi,
nước ơi..."
Hồ Ngọc Đại nhảy dựng lên:
- Ơ kìa , thằng mất dạy này, tao nói mày không
nghe à?
Tiếng thằng con vọng xuống:
- cả nước sắp mất dạy hết
chứ có phải mình con đâu?
- Tiên sư cha mày, mày ăn nói với tao thế à?
Tí khách về thì ông bảo mày.
Bùi Hiền lập cập đứng lên:
- Thôi xin kiếu bác tôi về. Trẻ bây giờ càng
ngày càng hư hỏng....
Ra tới tận ngoài ngõ , Bùi Hiền mới nhớ bỏ
quên cái ô nhưng ông ngại quay trở lại phải chứng kiến hai bố con chửi nhau,
ông cứ lầm lủi đi và miệng lại còn cười nữa. Ông cười vì chợt nghĩ rằng thằng
bé nói cũng đúng : Nếu cái chữ cải cách của
ông được áp dụng, cả nước sẽ trở thành mất dạy, cả nước này sẽ đồng loạt mù
chữ...../
Loc Duong
__._,_.___
No comments:
Post a Comment